Chiếc BMW màu trắng vòng qua đài phun nước rồi dừng lại trước cửa Nhiếp gia, sau khi Nhiếp Tử Vũ hướng về Lãnh Duy Biệt cảm ơn lần nữa thì hào hứng đi vào nhà. Nhưng mà sau khi nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang ngồi ở sofa thì tâm tình vốn vui vẻ nhất thời rơi xuống vực thẳm.
- Tiểu thư, làm sao cô lại ...
Quản gia liếc mắt nhìn thấy cô, nhưng mà chưa nói hết lời thì đã bị sự lạnh lùng của Nhiếp Tử Vũ làm cho im bặt.
Bóng dáng kia theo giọng nói xoay người lại, Nhiếp Tử Vũ mang theo cơn bực tức chất vấn:
- Tại sao cô lại ở chỗ này?
Quan Duyệt ưu nhã để chén trà trong tay xuống rồi đứng dậy, hướng về phía cô, cười nói:
- Là Phong mời tôi tới!
Cô ta cười rất đắc ý, trong đáy mắt tràn đầy sự khiêu khích.
“Phong”...
Vậy mà để cho cô ta lại gọi thân mật như vậy sao?
Lửa giận trong lòng Nhiếp Tử Vũ dâng cao, gương mặt xinh đẹp nhất thời trở nên khó coi đến cực điểm:
- Cô đi đi, ở đây không hoan nghênh cô!
Cô chỉ tay ra ngoài cửa, ra lệnh đuổi khách với cô ta.
- Tiểu thư ...
Quan gia ngăn lại, thường ngày luôn thấy Nhiếp Tử Vũ vui vẻ, tươi cười nhưng bây giờ lại trở nên tức giận làm cho ông ta nhất thời thấy khó xử.
- Không đi đúng không?
Thấy cô ta đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Nhiếp Tử Vũ tiến lên nắm lấy cổ tay cô ta kéo ra ngoài.
Mà Quan Duyệt cũng không có giãy giụa, chỉ dùng thanh âm đủ để hai người nghe:
- Cô không phải người của Nhiếp gia, cô không có tư cách đuổi tôi đi. Phải đi thì cô là người rời đi mới đúng, dù sao thì rất nhanh thôi tôi sẽ trở thành cô dâu của Phong ...
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ nhất thời dừng động tác lại.
Cô chợt ngẩng đầu nhìn về nụ cười tươi rói của Quan Duyệt, trong lòng nhất thời trầm xuống. Nếu như không phải nhìn thấy sự giễu cợt trong mắt cô ta thì cô cũng sẽ cho rằng những gì vừa nghe được là sự thật.
- Không thể nào, không thể nào!
Đột nhiên cô hét lên như phát điên vậy, thiếu chút nữa dọa quản gia hồn bay phách lạc.
Thấy tình hình càng lúc càng bế tắc, quản gia chạy lên lầu tìm viện binh.
Bóng dáng quản gia vừa khuất khỏi tầm mắt thì Quan Duyệt lập tức câu dẫn ra một tia cười lạnh.
Cô ta lạnh lùng hất tay Nhiếp Tử Vũ ra, vừa cầm lấy khăn giấy, một cách chán ghét mà lau lau chỗ cổ tay vừa bị nắm, vừa nói:
- Có lẽ cô cũng không biết hai ngày vừa rồi Phong đều ở cùng với tôi.
Dứt lời, mặt Nhiếp Tử Vũ nhất thời tái xanh. Cô kinh ngạc nhìn Quan Duyệt đang dùng vẻ mặt xem thường nhìn mình, đầu óc trống rỗng.
Hai ngày nay hắn không có về nhà, hóa ra là ở cùng với cô ta ...
Tim đau đớn như bị ai xé rách, máu tươi từ vết thương ồ ạt tuôn ra làm cô đau đến chết lặng. Cô cười một cách bi thảm, nhìn thẳng vào đôi mắt đắc ý của Quan Duyệt, nhưng vẫn không thể tin được câu nói kia.
Cô hít một hơi thật sâu, không sợ hãi mà nhìn thẳng về phía cô ta, lạnh nhạt nói:
- Chẳng qua anh ấy chỉ vui đùa với cô mà thôi, anh ấy sẽ không lấy cô!
Hắn đã đồng ý chờ cô trưởng thành, cô tin tưởng hắn.
- Phải không?
Quan Duyệt nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý, chìa tay ra quơ quơ trước mắt cô.
Chỉ liếc nhìn một cái mà tim Niếp Tử Vũ thiếu chút nữa đã ngừng đập. Bởi vì cô thấy trên ngón tay áp út của cô ta đang mang một chiếc nhẫn kim cương có hột màu đen hình vuông, mà chiếc nhẫn này cô đã từng thấy qua ở trong ngăn kéo của Nhiếp Tử Phong, hắn nói là muốn đưa cho người yêu sau này, không ngờ bây giờ lại có thể ...
- Không, không thể nào, không được ...
Nhiếp Tử Vũ điên cuồng lắc đầu, vành mắt đỏ ửng. Lúc này cô không nghe được bất cứ điều gì nữa cả, nhìn không thấy được bất cứ thứ gì nữa hết, trong đầu cô đều là hình ảnh của chiếc nhẫn kia.
Tại sao lại có thể như vậy, rõ ràng là hắn đã đồng ý với cô, tại sao lại như vậy?
Hắn lừa gạt cô.
Nước mắt từ khóe mắt chảy dài, ánh mắt cô trở nên mơ hồ. Nhìn dáng điệu cao ngạo của Quan Duyệt, Nhiếp Tử Vũ không biết lấy can đảm ở đâu ra mà xông lên muốn đoạt lại chiếc nhẫn kia.
- Trả nó cho tôi, trả nó lại cho tôi!
Chỉ cần chiếc nhẫn này không rơi vào trong tay cô ta thì mọi thứ vẫn còn có thể ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...