Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non

“Baba

“A, là Tiểu Á sao” Vừa nghe thấy thanh âm Từ Trạch Á, Mộ Dung Lăng Phong bối rối cầm thứ trong tay nhét vào trong ngăn kéo.

“Baba, làm sao vậy?” Từ Trạch Á tẫn nhiên cũng phát hiện được Mộ Dung Lăng Phong khác thường còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì liền vội vàng hỏi

“À, không — không có gì, chỉ là đang nhớ tớ một người bằng hữu trước kia” Mộ Dung Lăng Phong điều chỉnh biểu tình trên mặt một chút liền kéo Từ Trạch Á ngồi xuống bên giường.

“Là bằng hữu tốt của baba sao?

“Ừ, bằng hữu rất rất tốt, đời này baba cũng sẽ không quên người đó” Nhẹ vỗ vỗ tóc Từ Trạch Á, Mộ Dung Lăng Phong bình thản nói nhưng biểu tình lại có chút thương cảm

“Cái kia bằng hữu của baba ———


“Người đó đã qua đời

Qua đời? Như thế nào baba nói lại giống chú Lạc nói như vậy? Từ Trạch Á không khỏi bị lây chút cảm giác bi thương “Bằng hữu của baba nếu biết baba vẫn luôn không quên chú ấy nhất định sẽ rất cao hứng” Từ Trạch Á an ủi Mộ Dung Lăng Phong nói

“Ừ, cảm ơn con, Tiểu Á, có con bồi bên người baba thật tốt” Gắt gao ôm Từ Trạch Á, lại một lần nữa anh được đứa nhỏ này cứu thục rồi.

“Chỉ cần baba thích, Tiểu Á sẽ vĩnh viễn cùng baba” Từ Trạch Á kiên định nói tuy rằng biết rõ không có khả năng, nhưng cậu vẫn muốn nói như vậy.

“Tiểu Á thật sự sẽ vĩnh viễn cùng baba sao?

“Dạ” Tiếng Từ Trạch Á khẽ đáp, kỳ thật cậu luôn muốn nói “Baba, con yêu baba, con yêu baba, không phải tình cảm của con trai đối với ba, mà là yêu giống như chú Hải cùng Tần Tình học trưởng” Thế nhưng cậu biết cậu không thể nói, cậu sợ nếu cậu nói ra thì ngay cả cơ hội duy nhất ở lại bên người baba cũng không có, cho nên cậu tình nguyện đem đoạn tình cảm này chôn dấu thật sâu trong lòng, có lẽ là vĩnh viễn ——–


“Tiểu Á, nếu có một ngày baba làm sai chuyện gì, con sẽ tha thứ cho baba chứ?” Nhẹ nâng gương mặt Từ Trạch Á lên, Mộ Dung Lăng Phong dò hỏi kỳ thật vấn đề này anh đã sớm muốn hỏi, nhưng anh sợ nghe được đáp án không như mong muốn, mà hiện giờ anh biết anh không thể lại rụt rè sợ hãi được nữa.

“Đương nhiên sẽ tha thứ cho baba, bởi vì mỗi người đều có lúc làm sai, mà mỗi lần Tiểu Á làm sai chuyện gì baba vẫn luôn tha thứ cho Tiểu Á, cho nên nếu baba làm sai chuyện gì, Tiểu Á cũng sẽ tha thứ cho baba” Tiểu Á nghiêm túc nói chẳng phải đều nói sai có thể sửa, một người phạm sai lầm không đáng sợ bằng việc lại tiếp tục mắc thêm một sai lầm nữa, tựa như cô họ Âu Dương Hồng kia, sai lầm rồi lại không biết hối cải, nếu không cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế kia.

“Tiểu Á thực sự nghĩ vậy sao?

“Dạ, bởi vì Tiểu Á tin tưởng baba mặc dù làm sai chuyện gì cùng là vì thân bất do kỷ, huống hồ baba là người tốt, sẽ không làm chuyện xấu” Từ Trạch Á tổng cảm giác Mộ Dung Lăng Phong hôm nay có điểm kỳ quái, từ lúc cậu vừa mới bước vào cho tới hiện tại thì biểu tình với lời nói giống như là đáng ám chỉ thứ gì đó.

“Đương nhiên, baba như thế nào lại làm chuyện xấu được” Trong lòng Mộ Dung Lăng Phong lộp bộp một chút, tuy rằng không phải làm chuyện xấu nhưng đối với người khác mà nói chính là chuyện rất rất xấu, hơn nữa còn là chuyện không thể tha thứ.

“Dạ, Tiểu Á cũng tin tưởng baba” Từ Trạch Á thân thiết ôm lấy cánh tay Mộ Dung Lăng Phong kiên định nói bởi vì trong cảm nhận của cậu baba vẫn luôn ôn nhu, cũng rất tốt.

Tin tưởng? Câu tin tưởng này của Từ Trạch Á càng khiến cho Mộ Dung Lăng Phong xấu hổ vô cùng, một mực đều là do anh lừa gạt, nếu để Tiểu Á biết được, không biết sẽ ————

BB, LNMACN – 73 Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui