“Trạch Á, Trạch Á, tớ nói này Từ Trạch Á, người này lại làm sao vậy?” Phú Đình Đình đập bàn kêu lên
“Không có gì, chỉ là sáng sớm bị người mắng đến mang đi nên không thoải mái” Từ Trạch Á lười biếng ghé vào bàn ỉu xìu nói
“Mắng đến mắng đi? Baba của cậu?
“Không phải, em họ của baba tới, tựa hồ luôn thấy tớ không vừa mắt, xem ra những ngày tháng tốt lành của tớ đã chấm dứt, ai —-“
“Thì ra là cô họ cậu, một bà già thì có gì đặc biệt hơn người, có muốn tớ giúp cậu đối phó cô ta không?” Nói đến đối phó người khác, tinh thần Phú Đình Đình đã bắt đầu high rồi, liền xung phong nhận việc.
“Không cần, chỉ sợ cậu cũng không phải đối thủ của cô ta” Nữ nhân điêu ngoa bốc đồng như vậy, một học sinh nhỏ bé như Phú Đình Đình làm sao có thể là đối thủ của cô ta, mà nữ nhân kia cũng chỉ có baba mới đối phó được, đương nhiên cậu cũng không dám cùng nữ nhân kia trứng chọi đá, nữ nhân này thực sự sẽ ra tay, hai má cậu đến bây giờ vẫn còn đau đây.
“Tớ nói cậu không phải quá coi thường Phú Đình Đình tớ đi? Tốt xấu gì Phú Đình Đình tớ cũng được người ta xứng danh Đại tiểu thư “điêu ngoa tùy hứng ranh ma kỳ quái”, đối phó với mấy loại bà già kiểu này cũng dư dả
“Hay là thôi đi, chỉ cần baba ở nhà cô ta cũng sẽ không làm gì tớ đâu” Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, dù sao cậu tin chắc có baba ở nhà nữ nhân kia cũng sẽ không dám làm gì cậu, nhưng nếu baba không có ở nhà thì cậu cũng chưa dám nói.
“Vậy nếu có chuyện gì thì nhất định phải nói với tớ, tớ, Phú Đình Đình nhất định sẽ giúp bạn bè ngay cả mạng sống cũng không tiếc” Phú Đình Đình vỗ ngực cam đoan nói tốt xấu gì Từ Trạch Á cũng giúp cô nhiều như vậy, lần này cũng là lúc cô trả ơn.
“Cảm ơn cậu, Đình Đình” Từ Trạch Á cảm kích nói
“Cảm tạ cái gì, người một nhà” Phú Đình Đình một bộ dáng hào phóng nói, ra dáng một người chị lớn.
Người một nhà? Hàm ý từ người một nhà này Từ Trạch Á thật quả thật là không hiểu lắm.
“Từ Trạch Á, chủ nhiệm lớp bảo cậu đến văn phòng một chuyến” Ngoài cửa một bạn học kêu lên
“Cảm ơn, tớ lập tức đi ngay” Từ Trạch Á vừa nói vừa đứng lên.
“Chủ nhiệm lớp? Chủ nhiệm lớp tìm cậu làm gì?” Phú Đình Đình hỏi
“Tớ cũng không biết, tớ đi trước” Từ Trạch Á nói xong liền đi ra ngoài.
Đi tới văn phòng, Từ Trạch Á đang chuẩn bị gõ cửa liền bị thầy chủ nhiệm kéo vào, “Mộ Dung Trạch Á, baba em vừa gọi điện thoại tới, em nhanh nghe máy đi
Baba gọi điện tới? Baba như thế nào lại gọi điện thoại đến trường học. “Baba?
“Tiểu Á, baba hiện tại đang ở sân bay, mấy phút nữa phải làm thủ tục rồi, bởi vì có một hợp đồng quan trọng nên phải đi Nhật Bản, nhanh nhất cũng phải tối mai mới trở về được
“Dạ, con đã biết, baba, thuận buồm xuôi gió
“Baba sẽ nhớ Tiểu Á
“Dạ, hẹn gặp lại baba” Thật sự là lo cái gì thì đến cái đó, vừa rồi còn đang nghĩ nếu baba không có ở nhà thì nữ nhân kia nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu, giờ thì hay rồi, baba phải đi công tác, xem ra những ngày tháng tươi đẹp của cậu chấm dứt thật rồi.
“Trạch Á, thầy chủ nhiệm tìm cậu có chuyện gì vậy?” Vừa thấy Từ Trạch Á ủ rũ tiêu sái bước vào, Phú Đình Đình vội vàng hỏi
“Baba tớ gọi nói là phải đi công tác ngày mai mới có thể trở về
“Cái gì? Vậy cậu làm sao bây giờ? Bà già kia nếu tìm cậu phiền toái thì phải làm sao?
“Còn có thể làm sao bây giờ? Binh đến thì tướng đỡ, thủy đến thì đất lấp” Tuy là nói không sao cả nhưng trong lòng Từ Trạch Á thì cũng chưa dám chắc.
“Nếu không cậu đến nhà tớ đi, baba tớ nhất định sẽ rất hoan nghênh cậu” Phú Đình Đình đề nghị
“Vẫn là miễn đi, tớ tình nguyện trở về đối mặt với bà cô họ kia” Từ Trạch Á vội vàng nói tuy rằng nhà Phú Đình Đình không phải đầm rồng hang hổ gì nhưng là so với đầm rồng hang hổ còn đáng sợ hơn, đáng sợ hơn cả bà cô họ kia, cho nên cậu vẫn là lựa chọn trở về đối mặt với bà cô họ kia a, cậu cũng không tin cô ta còn dám đem cậu ra ăn, nghĩ nghĩ một tiểu nam tử hán như cậu việc gì lại phải sợ một nữ nhân.
“Vậy cậu tự cầu nhiều phúc đi, A-men —-” Phú Đình Đình vừa nói vừa cầu nguyện
Từ Trạch Á cũng đến dở khóc dở cười. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...