Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non

“A —- hô —–” Sáng sớm tỉnh lại, Từ Trạch Á duỗi thắt lưng một cái, hít sâu một hơi, lần đầu tiên ngủ một giấc ngon như vậy ngay cả mộng cũng không có, gường lớn mềm mại, gần đi ngủ còn có một câu “Ngủ ngon”. Nhiều năm như vậy, từ lúc sáu tuổi, cậu đều ngủ một mình, một mình sắp xếp cuộc sống hằng ngày, bởi vì mẹ bề bộn nhiều việc kiếm tiền nuôi cậu, mà mẹ cũng chưa từng nói qua với cậu một câu chúc ngủ ngon, chứ đừng nói đến là thân thiết xoa đầu cậu như vậy.

Giương đầu lên, Từ Trạch Á cảm giác mình đang nằm mơ, một giấc mơ thực hạnh phúc.

Một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, cửa sổ nhẹ nhàng rung động vài cái, gió mát thổi qua còn ngửi được chút hương thơm của hoa.

Đứng dậy, Từ Trạch Á đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, nhìn xuống hoa viên bên dưới.

Ánh bình minh sáng sớm tỏa đầy cả hoa viên, tựa như những tinh linh đang nhảy múa, lấp lánh hào quang.


Bỗng nhiên một thân ảnh rơi vào tầm mắt Từ Trạch Á, người kia không phải ai khác mà chính là người vừa hôm qua trở thành baba của cậu, thân ảnh cường tráng cao ngất, một thân trang phục bình thường, ánh mặt trời chiếu sáng, so với những đóa hoa kia còn rực rỡ hơn.

“Tiểu Á, sớm an” Mộ Dung Lăng Phong xoay người nhìn lên cửa sổ trên lầu hai chào Từ Trạch Á

“Sớm, baba —-” Vội vàng chào lại, Từ Trạch Á liền rời cửa sổ, đi vào phòng vệ sinh nhìn gương mặt trong gương đã muốn đỏ ửng một mảnh, tim lại đập bang bang liên hồi.

Kỳ quái, cậu đây là làm sao vậy? Vì cái gì mà một cái liếc mắt cũng làm cho tim cậu đập liên hồi mặt lại đỏ lên như vậy.

Dùng nước lạnh hắt lên mặt, nội tâm bình ổn lại không ít, lần nữa ngẩng đầu nhìn lại trong gương, cậu lúc này khôi phục lại biểu tình như trước, chính cậu cũng hiểu được cảm giác trong lòng kia thế nhưng lại không có giảm bớt

Từ phòng vệ sinh đi ra, Từ Trạch Á hoảng sợ, không biết Mộ Dung Lăng Phong đã ngồi trên giường cậu từ bao giờ rồi.

“Tiểu Á, tối hôm qua ngủ có ngon giấc không?” Mộ Dung Lăng Phong nhìn Từ Trạch Á ôn nhu nói

“Ngủ rất ngon” Từ Trạch Á đứng một chỗ có điểm mất tự nhiên.


“Mặc ít như vậy sẽ cảm lạnh đấy, xem tay đều lạnh như vậy” Kéo Từ Trạch Á qua, Mộ Dung Lăng Phong vội vàng lấy một chiếc áo khoác lên người Từ Trạch Á.

Lạnh sao? Cậu cảm giác tim mình nóng hừng hực, “Không — Không lạnh” Từ Trạch Á thuận theo ngồi xuống cạnh Mộ Dung Lăng Phong, bởi vì khoảng cách hai người rất gần nên cậu có thể cảm nhận được mùi dầu gội đầu thơm mát trên người Mộ Dung Lăng Phong.

“Tiểu Á, trường học bên kia baba đã giúp con làm thủ tục rồi, ngày mai con đã có thể đi học, con có muốn đi đâu không, hôm nay vừa vặn baba có lúc rảnh” Mộ Dung Lăng Phong yêu thương nhìn Từ Trạch Á ôn nhu nói

“Cảm ơn baba — cái kia — baba không phải cùng với mẹ đi hưởng tuần trăng mật sao?” Từ Trạch Á vẫn cúi đầu như trước, cậu không dám nhìn Mộ Dung Lăng Phong, cậu sợ mặt sẽ lại đỏ lên nữa.

“Tiểu Á, kì thật chuyện là như vậy, vốn baba cùng mẹ con đi hưởng tuần trăng mật, lại đúng lúc công ti có việc nên không đi được, mà mẹ con ở bên kia cũng có việc, cho nên tuần trăng mật tạm thời chưa đi được, chờ về sau có thời gian rảnh sẽ đi bù” Mộ Dung Lăng Phong kiên nhẫn nói cho Từ Trạch Á


“Kia, mẹ khi nào thì mới có thể trở về?” Kỳ thật, cậu cũng không hy vọng mẹ sẽ nhanh trở về, từ nhỏ đến lớn, cậu cũng đã quen một mình, chính là hiện tại trong biệt thự này ngoại trừ quản gia ra còn có một số người giúp việc, còn lại cũng chỉ có cậu và baba, tuy rằng người ba này thực thân thiết, nhưng dù sao cậu cũng vẫn cảm thấy một mình hai người ở chung thực không quen, nếu mẹ ở đây thì khác rồi.

“Mẹ con mới nhận một bộ phim truyền hình, diễn vai nữ nhân vật chính, chỉ sợ tạm thời sẽ không trở về, bất quá con yên tâm, nếu ta và mẹ con đã kết hôn, nơi này chính là nhà của con, hơn nữa mẹ con thực vất vả mới có cơ hội tốt như vậy, này cũng là ước muốn của mẹ con, chúng ta liền cùng nhau ủng hộ cô ấy” Nắm tay Từ Trạch Á, Mộ Dung Lăng Phong như trước ôn nhu nói

Cậu cũng biết, những năm gần đây, bởi vì mẹ đã lớn tuổi, cho nên chỉ có thể diễn vài vai không trọng yếu, hiện tại thật vất vả mới có thể diễn vai chính, cậu cũng thay mẹ vui mừng hơn nữa cũng ủng hộ cho mẹ “Baba, cảm ơn người” Trừ bỏ nói cảm ơn, Từ Trạch Á cũng không biết nên nói gì.

“Đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ, được rồi, con trước đi thay quần áo, baba xuống dưới chờ con” Sủng nịnh xoa đầu Từ Trạch Á, Mộ Dung Lăng Phong đi ra ngoài.

Trên đầu Từ Trạch Á vẫn còn lưu lại xúc cảm trên tay Mộ Dung Lăng Phong, thực ấm áp, giống như một cỗ nước ấm trong nháy mắt chảy vào tâm trí Từ Trạch Á. Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui