(): Những việc cấp bách
“Baba sớm an” Sáng sớm thức dậy đầu Từ Trạch Á vẫn có chút cảm giác choáng váng, tuy rằng sau khi trở về chuyện tối hôm qua cơ bản đều không nhớ rõ, nhưng có một số chuyện vẫn thấy mông lung, cậu nhớ rõ baba hình như nói gì đó với cậu “Giống như gì gì đó ——-” Dù sao chỉ nhớ được thế thôi.
“Tiểu Á đầu còn đau sao?” Mộ Dung Lăng Phong quan tâm hỏi bưng một ly sữa đưa tới trước mặt Từ Trạch Á
“Vẫn còn một chút, bất quá không có việc gì” Nói xong, Từ Trạch Á đem ly sữa trước mặt uống cạn sạch, có thể là do tối hôm qua uống rượu, tổng cảm giác thấy miệng lưỡi khô đắng, uống một ly sữa cảm thấy tốt hơn nhiều.
“Nếu không thoải mái hôm nay đừng đi học, để baba gọi điện đến trường xin phép nghỉ học cho con” Mộ Dung Lăng Phong nhìn Từ Trạch Á quan tâm nói
“Con đi được mà, uống một ly sữa thấy tốt hơn nhiều rồi” Cậu cũng không thể vì một việc nhỏ như thế này mà không đến trường được, trước kia cậu sinh bệnh cũng đều đi học, không thể vì hiện tại được ăn ngon mặc đẹp liền yếu ớt như thế.
“Vậy uống thêm một ly đi” Mộ Dung Lăng Phong rót thêm một ly đưa cho Từ Trạch Á
“Dạ, cảm ơn baba” Từ Trạch Á lại một hơi cạn sạch, đầu choáng váng quả nhiên đã tốt hơn nhiều, người cũng thanh tỉnh không ít.
“Tiểu Á, tan học tranh thủ trở về, nếu cũng bạn học ra ngoài thì phải điện thoại về nói một tiếng, bằng không baba sẽ lo lắng” Mộ Dung Lăng Phong dặn dò, nếu có thể anh hy vọng Tiểu Á đừng tới nhà bạn học, cho dù là bạn nam anh cũng không muốn.
“Dạ, baba, con nhớ rồi, con đi học trước” Từ Trạch Á lau miệng vừa thấy thời gian cũng không còn sớm liền cầm cặp sách ở bên cạnh phất phất tay nói hẹn gặp lại với Mộ Dung Lăng Phong rồi đi ra ngoài.
“Tiểu Á hẹn gặp lại” Mộ Dung Lăng Phong cũng phất phất tay nhìn theo Từ Trạch Á ngồi lên xe rồi mới thu hồi tầm mắt tiếp tục cúi đầu ăn bữa sáng, hôm nay vì có chút việc bằng không thì anh đã đưa Tiểu Á đi học rồi.
“Tôi nói cậu rốt cuộc là lửa cháy đến nơi hay là mặt trời mọc từ hướng tây đây?” Hải Minh Vũ vừa trêu trọc vừa đi vào.
Vừa thấy Hải Minh Vũ, Mộ Dung Lăng Phong cũng đi ra phòng khách ngồi xuống.
“Cậu ta đã trở về rồi” Mộ Dung Lăng Phong sắc mặt ngưng trọng nói
“Ai vậy?” Hải Minh Vũ không rõ nên hỏi hắn thật không nghĩ đến người nào có thể khiến cho Mộ Dung tổng tài cau mày nhăn mặt nhanh đến như vậy
“Lạc Tuấn Tiệp
“Cậu nói là —– Lạc Tuấn Tiệp?” Hải Minh Vũ hỏi lại
Mộ Dung Lăng Phong không lên tiếng tỏ ý thừa nhận
Lạc Tuấn Tiệp, đối với cái tên này hắn rất quen thuộc, bởi vì hắn và cậu ta cùng Mộ Dung Lăng Phong là thanh mai trúc mã, mà thời điểm kia Lạc Tuấn Tiệp cùng Từ An Bình và Mộ Dung Lăng Phong bọn họ đều là bạn bè tốt, cho nên hắn tự nhiên như vậy cùng Từ An Bình, Lạc Tuấn Tiệp cũng coi như quen biết, đối với chuyện của ba người này cũng biết không ít.
“Cậu gặp cậu ta rồi hả?” Hải Minh Vũ hỏi khó trách Mộ Dung Lăng Phong nôn nóng tìm hắn như vậy, nguyên lai đúng là có chuyện đáng sợ như vậy.
“Ừ, cậu ta cũng đã gặp Tiểu Á rồi, hơn nữa cũng biết là con trai của An Bình” Bởi vì mấy ngày nay Lạc Tuấn Tiệp xuất hiện làm tâm lý anh một chút cũng không kiên định, cũng hiểu được câu cuối cùng ngày đó Lạc Tuấn Tiệp nói rồi rời đi biểu đạt cái gì.
“Cậu là sợ cậu ta sẽ ——————–
“Không phải sợ sẽ mà là nhất định sẽ” Mộ Dung Lăng Phong kiên định nói, đối với Lạc Tuấn Tiệp anh cũng hiểu rất rõ, anh biết nhất định Lạc Tuấn Tiệp sẽ làm cho nên mới tìm Hải Minh Vũ bàn bạc, dù sao nhiều người nghĩ cách cũng tốt hơn.
“Tiểu Á ở nhà cậu rồi cậu cũng không cần phải quá lo lắng” Ít nhất thì hắn cho là như vậy, Lạc Tuấn Tiệp sẽ không có khả năng cướp đoạt trắng trợn
“Tiểu Á đối cậu ta cũng rất có hảo cảm, mà tôi lại không thể nói được gì, cậu cũng biết chuyện này tôi không có ý định sẽ nói cho Tiểu Á, tôi sợ thằng bé không tiếp thu được” Mộ Dung Lăng Phong có chút buồn rầu nói vốn hết thảy là gió êm sóng lặng, mà hiện tại Lạc Tuấn Tiệp xuất hiện, chuyện này không thể không bàn bạc kỹ hơn
“Nếu cậu không nói cho Tiểu Á, để nó biết từ miệng của người khác chỉ sợ chuyện này sẽ càng thêm phức tạp” Hải Minh Vũ nhắc nhở nói
“Tôi biết, chờ thêm một thời gian nữa rồi nói sau, quan trọng chính là hiện tại tôi còn không biết Lạc Tuấn Tiệp rốt cuộc muốn làm gì” Tuy rằng mấy ngày nay anh cũng cho điều tra một ít tư liệu về Lạc Tuấn Tiệp, biết cậu ta lần này về nước rồi sẽ không đi nữa, hơn nữa công ty Lạc thị cũng từ nước ngoài chuyển về trong nước, xem ra anh cũng phải làm thật tốt để cùng Lạc Tuấn Tiệp chiến đấu lâu dài.
“Này, tôi nghĩ cậu ta sẽ không dám ngang nhiên khiêu khích, bất quá nếu lén lút làm gì đó cũng không dám chắc” Hải Minh Vũ suy đoán nói dù sao Mộ Dung Lăng Phong cùng Lạc Tuấn Tiệp thực sự là nước đấu với lửa, hắn cũng từng rất tò mò, không phải chỉ vì một nam nhân thôi sao, cần gì phải trở mặt thành thù? Nhưng cuối cùng hắn cũng hiểu ra được, có một số chuyện cũng không thể nhìn một cách đơn giản như vậy được “Không phải là
“Chuyện này tôi cũng không sợ, tôi là sợ cậu ta áp dụng ôn nhu thế công, mà Tiểu Á đối với chiêu này không có sức chống cự, có thể là cùng lần gặp gỡ trước kia có quan hệ” Đây cũng là vấn đề anh lo lắng nhất.
“Vậy cậu cũng dùng ôn nhu thế công chiếm lĩnh trái tim Tiểu Á sớm một chút” Hải Minh Vũ đùa giỡn nói
Mộ Dung Lăng Phong liếc Hải Minh Vũ một cái “Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu sao
“Vậy cậu đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, nếu Tiểu Á thực sự thích tên Lạc Tuấn Tiệp kia đến lúc đó cậu ngồi khóc cũng không còn cơ hội, phải biết rằng Tiểu Á mang huyết mạch của người kia, thích Lạc Tuấn Tiệp cũng không phải không có khả năng” Hải Minh Vũ giả dụ suy đoán
“Cậu cho rằng tôi sẽ để chuyện này phát sinh sao?” Mộ Dung Lăng Phong kiên định nói Tiểu Á nhất định là của anh, cho nên mặc kệ là Lạc Tuấn Tiệp hay là ai cũng đừng nghĩ sẽ cướp Tiểu Á trong tay của anh.
“Cậu không định sẽ ———-
“Cậu cứ nói đi
“Tôi cũng đâu phải cậu, làm sao tôi biết được Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...