Bảo Bối Lãnh Khốc, Tôi Yêu Em

Một chàng trai đẹp tựa tiên nhân xuất hiện. Mái tóc nâu ánh bạc với phần mái gợn sóng rủ xuống mềm mại đầy quyến rũ, đôi mắt hổ phách hút hồn lạnh lẽo, làn môi mỏng nhếch lên thực mê người...Vẻ đẹp hoàn mỹ không chút tì vết, khí chất cao ngạo lạnh lùng. Mẫu người khiến muôn vạn nữ tử xin chết dưới chân. 

Hàn Băng tựa hồ như ko nghe thấy, vẫn lạnh lùng bước đi, không chút lưu tâm. 

Đôi mày kiếm thoáng chau lại. Hàn Phong nhếch môi lạnh lẽo. Có thể loại con gái lơ được hắn sao, hơn nữa thái độ rất ngạo mạn, với lời nói của hắn ko chút kinh sợ, ngược lại còn dửng dưng bỏ đi. Thật thú vị nha. 


- Có người bị điếc? Hắn trầm giọng, lời nói lãnh đạm

Nó khựng lại một chút, khẽ quay người:

- Ko biết điều. Giọng nói lướt qua như cơn gió lạnh song ko kém phần quyến rũ. Đê mê, đầy mị hoặc. Thoáng làm hắn có chút say, một chút ngỡ ngàng cùng tức giận. Nhìn bóng lưng nó bước đi, Hắn thật tò mò muốn chiêm ngưỡng dung nhan người con gái này. 


Khỉ thật, tâm hắn từ bao giờ lại xao động.Quên đi.

Bóng nó vừa khuất, hắn cũng lạnh lùng quay đi: Chia tay, tôi chán rồi. Bỏ mặc con nhỏ son phấn đang gào khóc như điên dại.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui