Bảo Bối Lãnh Khốc, Tôi Yêu Em

Ngày đầu tiên đi học đã trễ gần nửa tiếng, Hàn Băng ngán ngẩm gọi điện thoại cho vệ sĩ đem xe đạp của mình về nhà

Thế là trên đường lớn có một tiết mục xiếc đường phố vô cùng hoành tráng: Một anh chàng cao to mặc đồ Tây nghiêm chỉnh, mang kinh râm vẻ mặt hình sự lọc cọc đạp xe, khiến người ta không khỏi ngước nhìn..

Tất nhiên là cổng trường đã đóng hoàn toàn, cô liền vòng ra sau.Hừm, nhảy tường vậy...

Rướn cao tay quăng chiếc balo qua tường, rất nhanh liền bật người phốc qua tường gần 2m

Với thân thủ của cô, đây chỉ là chuyện nhỏ. Thế nhưng mà...

Chiếc balo không yên vị đã bay một đường Parabol tuyệt đẹp rồi âu yếm hôn một cái lên đầu của một người nào đó...

Bốp ...bịch...

Hnà Băng là người rất giỏi võ, một cái ném vừa rồi rất nhẹ nhàng nhưng lực đạo không hề thấp, nếu là người bình thường ít nhất cũng gẫy cổ..

Hàn Băng khoanh tay nhìn thân hình cao lớn ngã vật trên cổ, Trên đầu chễm chệ là cái balo yêu quý của cô

THân ảnh lồm cồm bo fdậy, aisssh. Ngày gì mà xui xẻo thế này, bộ trời sập vậy hả...Hắn xoa xoa cái cổ yêu quý đang ê ẩm của mình...May là hắn có võ, cú đập này xem ra không làm hắn đau, nhưng mà kẻ nào lớn mật dám quăng đồ vào đầu hắn..


Hắn ngồi chễm chệ trên cỏ, tay xoa xoa đầu, tầm mắt điềm tĩnh xác nhận nhân tài hiếm hoi chán sống mà chọi đồ vào người mình

Chỉ có điều, măt scàng ddiềm tĩnh, chính là người càng tức giận

Trước mắt hắn là một cô nàng cực kì xấu xí

Tóc nấm mái dài lùm xùm che phân nửa khuôn mặt

Gò má lấm tấm tàn nhang, da đen nâu thô cứng như sáp, môi tím tái, kinh hoảng hơn là laik có thêm một cặp kính rất nghệ thuật...Hơn nữa lại còn khoanh tay nhìn hắn đầy ngạo mạn

Thời đại này mà còn có người xấu vậy, đúng là hàng hiếm nha...

Nhưng kệ là hiếm hay không, đụng đến hắn mà còn ngạo mạn như vậy, đúng là không biết sống chết, hắn gằn giọng: Cô muốn chết

Hàn Băng nhìn người trước mặt, cảm thấy có chút quen thuộc. Khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ như được điêu khắc, môi bạc mỏng quyến rũ, tóc nâu bạc hờ hững,hơn nữa toàn thân tản mạn khí chất vương giả cao quý khôn sánh...

Đôi anh đầo nhếch lên một nụ cười thú vị


Là hắn

Kẻ ở hạ đằng viên hôm đó...Chính là hắn

Xem ra cô cong phải bồi hắn chơi nhiều trò đây, xem ra hôm nay coi như là ra mắt vậy

Hàn Băng nhún vai lãnh đạm: Tôi chính là đang muốn chết, điều quan trọng là cậu có đủ dũng khí giết người hay không thôi

Mặt Hàn Phong xuất hiện vài vạch hắc tuyến chạy dài, nhưng rất nhanh đã không còn dấu vết

Cậu dwngs thửng người, khuôn mặt lãnh khốc hiện lên vài phần tinh quái, vốn dĩ là muốn đi dạo trong khuôn viên trường, lại đụng cái kẻ lớn mật này, xem ra cũng là nên co cô ta một bài học...

-Cáhc tiếp cận cảu cô rất độc đáo, tôi có lời khen. Nể tình lòng ái mộ sâu sắc của cô, tôi sẽ không dồn đén cùng. Mau xin lỗi....

Đôi mắt sau cặp kính bắn ra tia nhìn băng lãnh,giọng nói cất lên trong trẻo lạnh lùng như gió tuyết, lạnh đến gai người:

- Hoang tưởng.

Lời vừa dứt, thân nảh nhỏ bé đã mất hút,Hàn Phong sững lại khi giọng nói ấy cất lên...

Sao lại giống như vậy...

Mày kiếm tinh xảo khẽ chau lại...Dám lớn mật như vậy, xem ra cô ta không bình thường..

Cậu dmậ chân, buồn bực bỏ đi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui