Lão Cửu vẻ mặt lo lắng, thiếu gia từ bé đến lớn đã độc mồm độc miệng như vậy, cẩn thận thiếu nhân lại đòi ly hôn.
Bác sĩ Lý quan sát hai người họ, nở một nụ cười ân cần: “Thiếu phu nhân, xin mời ở đây.”
“Được.” An Chi Tố cúi đầu, cẩn thận tránh Diệp Lan Thành, ngồi xuống bên cạnh.
Diệp Lan Thành phớt lờ cô và bắt đầu pha trà.
Bác sĩ Lý đã biết trước về tình trạng của An Chi Tố từ Lão Cửu nên không hỏi thêm, lấy chiếc gối bắt mạch từ tủ thuốc mang ra đặt ở góc bàn, bảo An Chi Tố duỗi tay ra và anh sẽ bắt mạch cho cô ấy.
An Chi Tố chưa từng tiếp xúc với
đông y, vì vậy cô duỗi tay hợp tác.
Bác sĩ Lý ấn một vài ngón tay và bắt mạch cho cô.
Phòng khách yên tĩnh, chỉ có Diệp Lan Thành đang pha trà.
An Chi Tố không để ý đến việc bắt mạch của bác sĩ Lý, ánh mắt hoàn toàn bị động tác pha trà của Diệp Lan Thành thu hút.
Cô phát hiện cô rất thích nhìn Diệp Lan Thành pha trà, mỗi lần thấy anh pha trà cô có cảm giác anh rất ôn nhu, khác vạn lần những lúc còn lại.
Bác sĩ Lý bắt mạch hơi lâu, sau khi tay phải đã bắt xong anh ấy đổi thành tay trái, anh ấy dừng tay trong năm sáu phút và cất cái gối bắt mạch đi.
“Sao vậy?” Diệp Lan Thành đưa cho bác sĩ Lý một tách trà.
Bác sĩ Lý cảm ơn, nhấp một ngụm để làm dịu cơn khát, sau đó đặt tách trà xuống, nghiêm mặt nói: “Phổi của thiếu phu nhân có nội thương cũ, khi bị thương phổi, cô ấy không được điều trị thích hợp, việc này dẫn đến để lại di chứng… Không được chịu lạnh vào mùa đông, vào mùa hè thì tốt hơn một chút, còn mùa đông thi sẽ hơi khó chịu, đặc biệt là vào ban đêm, nó dễ bị tổn thương nhiều hơn…”
An Chi Tố hơi ngạc nhiên một chút, tại sao cô ấy ho, cô là rất rõ ràng.
Chỉ ngạc nhiên là vị bác sĩ này chỉ bắt mạch nhưng lại chính xác đến vậy, có thể thấy rằng y thuật cổ đại của Trung
Quốc không phải là vô ích.
“Anh có thể chữa khỏi không?” Diệp Lan Thành trực tiếp hỏi.
Bác sĩ Lý sắc mặt hơi sáng lên: “Đương nhiên là có thể.
Tôi sẽ kê đơn rồi cho người nấu thuốc.
Lão Cửu sẽ cùng tôi trở về lấy.
Mỗi ngày hai lần, để cô Diệp uống đúng giờ vết thương bên trong cỏ thể được chữa lành.”
“Phiền anh rồi bác sĩ Lý.” Diệp Lan Thành gật đầu cảm ơn.
Bác sĩ Lý cười nhẹ: “Diệp thiếu khách sáo rồi.” Sau đó anh ta lại nói với An Chi Tố: “Thưa phu nhân, sức khỏe cô
không được tốt.
Cô ra ngoài phải giữ ấm, tránh gió lạnh.
Sau khi uống thuốc này một tháng rưỡi, tôi sẽ lại tới, kiểm tra bắt mạch cho cô.”
An Chi Tố cảm ơn, dù sao cũng có cơ hội chữa khỏi di chứng cũ, Không ai muốn từ chối cả.
Khi bác sĩ Lý rời đi, Diệp Lan Thành đích thân đứng dậy đi theo, An Chi Tố ở lại nhà, cô ấy cầm trà của Diệp Lan Thành và uống một cách ân cần.
Diệp Lan Thành đuổi theo bác sĩ Lý ra khỏi cửa, sau đó Diệp Lan Thành lại hỏi: “Bác sĩ Lý, ngoài bệnh phổi cũ ra, cô ấy còn có bệnh nào khác không?”
“Diệp thiếu gia không hỏi, tôi cũng muốn nói với anh.”
“ừm.” Bác sĩ Lý gật đầu khi nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc trở lại: “Tiểu thư còn trẻ, nhưng cơ thể rất yếu.
Không chỉ phổi mà các cơ quan nội tạng khác cũng bị tổn thương ở những mức độ khác nhau.
Với kinh nghiệm hành nghề hàng chục năm, những nội thương do ngoại lực tác động mạnh.
Trong tình trạng chấn thương phổi, tôi bắt mạch cho cô ấy thì thấy có một vết nứt ở khung sườn bên trái của cô ấy, điều đó cho thấy cô ấy bị gãy một xương sườn.
Theo phỏng đoán của tôi, hầu hết các vết thương ở phổi
của cô ấy là do gãy xương sườn gây ra.
Sau này do chữa trị không tốt nên để lại di chứng.”
Lời chuẩn đoán của bác sĩ Lý không chỉ khiến Diệp Lan Thành cau mày mà ngay cả sắc mặt của Lão Cửu cũng thay đổi.
Thiếu phu nhân của họ chân yếu tay mềm.
Ai lại ra tay tàn nhẫn như vậy, với xương sườn cắm vào phổi, có thể sẽ không chịu được.
“Còn nữa không?” vẻ mặt của Diệp Lan Thành vẫn như cũ, nhưng Lão Cửu nghe vậy thì thái độ trở nên tức giận, bác sĩ Lý cũng do dự không biết có nên nói hay không.
Nói thẳng là được rồi.” Diệp Lan nói.
Bác sĩ Lý thở dài một hơi:” Diệp Thiếu, tử cung của phu nhân cũng bị ngoại lực tác động mạnh.
Chắc mấy năm gần đây không để ý, cũng không chữa trị.
Với thể trạng như vậy, e rằng sau này cô ấy khó có thai được.
Ngay cả khi may mắn có thai thì cũng khó giữ được.”
Haizz…
thở dài
Lão Cửu thở một hơi.
Đối với một người phụ nữ, tước đi quyền làm mẹ của cô ấy và giết cô ấy thì có gì khác nhau?
Diệp Lan Thành đưa lòng bàn tay nắm chặt trong túi ra ngoài sau đó nới lỏng ra, sau khi nới lỏng ra, không khí cũng xem như được giải tỏa.
“Bác sĩ Lý chắc chắn sẽ chữa khỏi?” Sau khi thả lỏng, Diệp Lan Thành trở lại vẻ thờ ơ thường ngày.
Bác sĩ Lý dè dặt nói:”50%, còn tùy
thuộc vào tình trạng thân thể của thiếu phu nhân sau này.
Sức khỏe của cô ấy tốt hơn, tử cung cũng dễ điều trị hơn.”
50% ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...