Cô tưởng chính mình sẽ vì có một người đàn ông nằm kế bên mà không quen dẫn đến mất ngủ.
Nhưng sự thật là chiếc giường rất to, bọn họ mỗi người chiếm một đầu, chính giữa còn có thể nằm được hai người, ai cũng không đụng trúng ai cả nên rất nhanh An Chi Tố đã chìm vào giấc ngủ.
Diệp Minh Hạo ở đằng sau nghe tiếng thờ đều đều của cô, anh vốn dĩ không nghĩ đến sẽ muốn
làm gì với cô vào ngày đầu tiên.
Măc dù bon ho kết hôn rồi nhưnc
dù sao vẫn là xa lạ.
Những chuyện nam nữ này đều là anh tình tôi nguyện, anh sẽ không cưỡng cầu, anh có thời gian để khiến An Chi Tố tiếp nhận anh.
An Chi Tố ngủ không hề yên tâm không phải vì lạ giường mà là vì bệnh của cô tái phát, xúi quẩy hơn nữa là cô bị ho.
Vừa ho lại cộng thêm bệnh tình khiến cô muôn phần khó chịu.
Diệp Minh Hạo nhìn như đang ngủ nhưng khi cô ho lên anh đã tỉnh giấc rồi, thấy cô ho trong lúc ngủ khó khăn như thế nên nhổm dậy tắt máy sưởi đi, anh nghĩ do gió trong máy sưởi khô quá khiến cô ho.
Nhưng sau khi tắt máy sưởi chỉ khiến An Chi Tố đỡ hơn một chút chứ không hết hẳn, cuối cùng cô vẫn bị ho đến thức giấc, vì ho quá dữ dội nên vành mắt cô đọng cả nước mắt.
“Sao em ho dữ dội thế?” – Chân mày Diệp Minh Hạo nhăn lại thành một chữ Xuyên.
An Chi Tố đã quá quen với trạng thái thức giấc nửa đêm vì ho rồi, cô ngồi dậy lấy thêm một cái gối kê cao lên sau đó rút ra hai tờ khăn giấy lau nước mắt trong vành mắt: “Khụ khụ…thật xin lỗi khiến anh thức giấc rồi, hay là tôi ra ngủ phòng khách, khụ khụ…”
CHƯƠNG 24: TỒI SẼ TRẢ LẠ ỉ CHO CÁC NGƯỜI
Diệp Minh Hạo trầm mặc bước xuống giường, mang dép lê ra khỏi phòng ngủ.
An Chi Tố tưởng anh ra ngủ phòng khách nên thầm nghĩ anh cũng thật xui xẻo.
Đêm tân hôn không thể làm cái kia thì thôi đi, đằng này ngủ đến nửa đêm lại bị đuổi ra phòng khách.
Nếu cô mà là Diệp Minh Hạo, cô chắc chắn sẽ hối hận vì đã cưới cô.
“Khụ khụ…”
Sau khi Diệp Minh Hạo ra khỏi phòng thì cô không kiềm nén cơn ho nữa, cô
trực tiếp ho ra vài cái, mỗi tiếng ho của cô đều đem theo cơn đau ở trong phổi, trong họng cũng rát dữ dội.
An Chi Tố nắm thật chặt chiếc chăn lụa trong tay, cô càng không muốn nhớ đến những hận thù ấy thì cái thân thể suy kiệt này cứ nhắc nhở cô mỗi ngày, nhắc nhở cô đã từng khó khăn như thế nào để vượt qua 5 năm đó.
Cô vẫn nhớ rất rõ nguyên nhân dẫn đến cơn ho này, lúc đó vừa bị đưa vào viện tâm thần, cô được sắp xếp vào ở một căn phòng to, bên trong ngoại trừ cô, còn có bảy tám bệnh nhân theo mức độ khác nhau.
An Chi Tố rất sợ những bệnh nhân tâm thần ấy nên cô cẩn thận tránh khỏi họ, nhưng lại bị bọn họ xem là khác loài.
Có một đêm bọn họ bọc cô trong chăn sau đó đánh, đánh tới xương sườn cô bị gãy đâm vào phổi.
Là y tá trực ban đêm đó đã cứu cô, cô vào cấp cứu hết mấy tiếng đồng hồ mới nhặt lại được cái mạng này về.
Lúc đó Tống Giai Nhân đến bệnh viện thăm cô, nhìn thấy dáng vẻ hấp hối của cô trên giường bệnh, lần đầu tiên cô ấy khóc đến tê tâm liệt phế, Giai Nhân dùng hết mọi cách, mới xin
được cho An Chi Tố một phòng bệnh độc lập.
Sau khi xuất viện, An Chi Tố cảm thấy, quả là trong họa gặp phúc, cuối cùng bản thân cũng ở riêng một phòng bệnh.
Nhưng từ lúc đó trở đi, căn bệnh phổi của cô liền không dứt.
Bình thường còn ổn nhưng đến khi trời lạnh, cô mà hít phải khí lạnh thì sẽ ho mấy ngày mới hết.
Đặc biệt là vào buổi tối, cô bị chính mình ho tỉnh giấc là chuyện như cơm bữa.
An Chi Tố cảm thấy bản thân sớm đã quen rồi, sớm không đau nữa.
Nhưng mỗi lần hít thở đau đớn, cô lại phát hiện ra một số vết thương, dù đã thành sẹo bao nhiêu năm, chỉ cần nó vẫn còn đó thì chắc chắn sẽ đau.
“Diệp Lệ Thu, An Ngân Noãn, những đau khổ này tôi sẽ trả lại cho các người!” – Tay đang nắm chăn của An Chi Tố lại chặt thêm vài phần, trong ánh mắt loé lên tia hận ý.
“Khụ khụ khụ…” – An Chi Tố lại ho khan vài cái, cô cảm thấy mình sắp hết chịu nổi rồi nên mới chuẩn bị đứng dậy đi lấy thuốc uống thì Diệp Minh Hao trở lai.
Động tác vén chăn của An Chi Tố hơi khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Minh Hạo đang bưng một cái khay đứng đó, đáy mắt lộ ra tia bất ngờ.
“Canh lê bổ phổi, sẽ dễ chịu hơn nếu em uống một chút.
” – Diệp Minh Hạo đặt cái khay lên tủ đầu giường rồi đưa chén nước lê qua cho cô.
An Chi Tố trơ mắt nhìn chén canh lê đang bốc khói, cô tưởng Diệp Minh Hạo bị cô làm ồn nên ra phòng khách ngủ, không nghĩ tới Diệp Minh Hạo chỉ là xuống lầu nấu canh lê.
Chuyện này khiến đầu mũi An Chi Tố khẽ xót, vành mắt dường như cũng
sắp ướt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...