Editor: Nguyetmai
"Đừng lo, anh mang theo cả rồi."
Hoắc Vân Thâm không chỉ mang theo giấy tờ của mình mà còn mang theo cả giấy tờ của Hứa Hi Ngôn tới đây. Toàn bộ hồ sơ giấy tờ đều chuẩn bị đầy đủ, nơi làm giấy chứng nhận cũng đã thu xếp chu toàn.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, mười ngón tay đan nhau, dắt cô vào trong Cục Dân chính.
Nơi đây thường này người đông chi chít, nhưng mà bây giờ đã được người đàn ông kia bao hết cả rồi, chỉ phục vụ hai người họ mà thôi.
Quá trình làm giấy chứng nhận rất nhanh chóng tiện lợi, bọn họ chụp ảnh giấy chứng nhận kết hôn, rồi tuyên thề dưới lá cờ tổ quốc, làm một cặp vợ chồng chung thủy, mãi mãi không xa rời nhau.
"Gả cho anh, em sẽ không hối hận chứ?"
Hoắc Vân Thâm khẽ hỏi bên tai cô.
Hứa Hi Ngôn cười dựa vào vai anh, trả lời: "Chỉ cần anh không hối hận là được."
Sao cô lại có thể hối hận được chứ?
Đây là chuyện mà cô mong mỏi đã lâu, tâm nguyện của cô là làm vợ anh, viết tên cô vào trong cột vợ chồng của anh.
Bây giờ tâm nguyện cuối cùng cũng được hoàn thành, giây phút cầm lấy tờ giấy màu đỏ, con tim Hứa Hi Ngôn kích động không diễn tả thành lời, thật sự là chỉ hận không thể nói cho tất cả mọi người trên thế giới biết được cô đã kết hôn rồi.
Sau này, ngày 16 tháng 8 mỗi năm sẽ là ngày kỉ niệm kết hôn của bọn họ.
Hoắc Vân Thâm cũng vô cùng kích động, không ngừng hôn mu bàn tay của Hứa Hi Ngôn: "Cảnh Hi, em có biết không? Vì ngày hôm nay, mà anh đã đợi biết bao lâu không?"
Anh đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng khiến cô trở thành người vợ duy nhất hợp pháp của anh rồi, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Em cũng vậy, chồng ạ."
Hứa Hi Ngôn ôm lấy cổ của Hoắc Vân Thâm, gửi một nụ hôn ngọt ngào.
Nụ hôn nóng bỏng kết thúc, Hứa Hi Ngôn cười hỏi: "Kể từ hôm nay, chúng ta đều phải thẳng thắn với nhau, không được lừa gạt và làm tổn thương đối phương, cả đời chung thủy với nhau, được không?"
Bởi vì cô đã từng chịu tổn thương trong tình yêu nên đối với chuyện này, cô vô cùng cẩn trọng, có chuyện gì cũng sẽ nói thẳng trước, tránh để mai sau gặp bất trắc.
"Được."
Anh đồng ý rồi, vả lại còn tiến đến gần muốn hôn cô, Hứa Hi Ngôn chặn lại kịp thời: "Để bày tỏ thành ý, vậy thì anh nói trước đi, trước đây anh đã quen bao nhiêu cô bạn gái, thành thật sẽ được khoan hồng."
Hứa Hi Ngôn biết rất ít về quá khứ của Hoắc Vân Thâm, bây giờ mượn cớ để tìm hiểu một chút.
Hoắc Vân Thâm vuốt cằm suy nghĩ, sau đó trịnh trọng trả lời cô: "Chỉ có một mà thôi."
"Ai thế?" Hứa Hi Ngôn nhạy cảm hỏi.
"Xa tận chân trời gần ngay trước mắt đấy đồ ngốc."
Hoắc Vân Thâm nâng mặt cô lên, cố sức hôn một cái.
Hứa Hi Ngôn bị hôn đến nỗi hồ đồ. Ý của anh là trước đây anh chưa từng có bạn gái, mình là người bạn gái đầu tiên sao?
Vậy thì Đường Thời Tuyết là gì?
"Vậy còn em thì sao? Trước đây em như thế nào?"
Hoắc Vân Thâm hỏi lại một câu.
"Trước đây mắt em bị mù, đã từng thích một tên khốn nạn."
Hứa Hi Ngôn ngước đôi mắt trong veo nhìn anh, cô cảm thấy nhất thiết phải kể với anh về quá khứ của mình. Tuy cô không muốn nhắc lại chuyện cũ, không muốn để lộ vết thương cũ, nhưng đối diện với Hoắc Vân Thâm, cô muốn thẳng thắn mọi thứ với anh.
"Anh cũng biết người đó đấy, là Sở Vũ Hách. Năm năm trước chính anh ta và Hứa Tâm Nhu đã thông đồng với nhau bỏ thuốc em, muốn đưa em cho ông chủ Lý của Liên Chúng..."
"Quả nhiên là một tên khốn nạn!"
Hoắc Vân Thân cũng cảm thấy Sở Vũ Hách quá bỉ ổi, anh ta sao có thể xứng với Hứa Hi Ngôn được chứ?
Sao có thể xứng đáng có được cô?
"Anh nên ăn mừng vì Sở Vũ Hách có mắt không tròng, nếu không sao em gặp được anh cơ chứ?"
Hoắc Vân Thâm đau lòng ôm cô: "Em yên tâm, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho những kẻ đã làm tổn thương em đâu, bọn họ sẽ phải gặp báo ứng."
"Ừm, em tin."
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...