Editor: Nguyetmai
Mẹ Thỏ đặt bàn tay lông xù của mình vào trong lòng bàn tay của anh. Ngài Anh Đào nắm chặt bàn tay của cô, sau đó kéo cô vào lòng.
Vốn đến lúc này phải là một cái hôn nồng nhiệt thì hay hơn, thế nhưng hai người đều đội một cái mũ thú bông rất lớn, ngay cả đến gần nhau cũng trở thành một chuyện khó khăn. Vậy nên hai người họ chỉ có thể ôm nhau để bày tỏ tình cảm của mình.
Lúc này, trên màn hình quảng cáo xuất hiện một bộ phim hoạt hình ngắn về việc Ngài Anh Đào và Mẹ Thỏ hạnh phúc ở bên nhau.
Trong đó còn có Anh Đào Bảo Bảo, cô bé chen giữa papi và mommy, cười vô cùng hạnh phúc.
Nhìn người bạn thân tốt nhất của mình cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc, Phương Tiểu Tranh cảm động rơi nước mắt.
Quá tốt rồi, mong từ nay về sau bọn họ đều có thể cầm tay nhau, ân ái bước tiếp.
Kế hoạch cầu hôn thú bông lần này vô cùng thành công.
Hoắc Vân Thâm thông qua màn hình, đường hoàng tuyên bố với thế giới rằng mình đã tìm được nửa kia, đồng thời cũng thông qua thú bông mà giấu kín được thân phận của bản thân.
Sau khi cầu hôn thành công, Hoắc Vân Thâm dẫn Hứa Hi Ngôn lên khinh khí cầu. Hai người cùng nhau bay lên bầu trời một cách chậm rãi, cùng nhau thưởng thức cảnh đêm xinh đẹp.
"Chồng à, từ lúc nào mà anh đã chuẩn bị tất cả những thứ này thế? Sao không nói cho em biết trước?" Hứa Hi Ngôn tò mò hỏi.
"Anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ."
"Ừm, em vô cùng vui mừng và ngạc nhiên."
Nhớ đến bài hát êm tai buổi tối, cô lại hỏi: "Lúc nãy, bài hát mà anh hát là bài gì thế? Sao từ đó đến nay em chưa nghe thấy bao giờ?"
"Hứa với em tình sâu mãi mãi, đó là bài hát anh viết riêng cho em, là lần đầu tiên anh hát."
"Hứa với em tình sâu mãi mãi."
Hứa Hi Ngôn... Hoắc Vân Thâm...
Hứa Hi Ngôn đọc thầm tên bài hát ở trong lòng thật nhiều lần, bỗng nhiên mừng rỡ phát hiện ra: "Anh để tên của anh và em vào trong đó đúng không?"
"Ừm, thông minh." Anh sờ đầu cô.
Hứa Hi Ngôn đăm chiêu, liên tưởng đến bài hát đã leo lên top 1 của bảng vàng - "Có lẽ". Cô bừng tỉnh mà nói: "Em biết rồi, bài "Có lẽ" cũng dùng họ của chúng ta? Hoắc và Hứa, đồng âm phải không?"
"Ừm."
"Ôi chao, sao em không nghĩ ra từ sớm chứ?"
Tình yêu say đắm mà Hoắc Vân Thâm dành cho cô đã thể hiện ra từ trong bài hát "Có lẽ" kia, đáng tiếc lúc đó cô hoàn toàn không hề nghĩ nhiều như vậy.
Nếu có thể sớm hiểu ra sự ảo diệu bên trong, hiểu được lòng anh, cô cũng sẽ không bỏ qua nhiều cơ hội tỏ tình tốt như vậy.
Bây giờ nói cái gì cũng đã muộn rồi, có điều may là sau khi trải qua rất nhiều trắc trở, cuối cùng bọn họ cũng được ở cùng với nhau.
Bọn họ bay đến phía trên hồ Dao, Hoắc Vân Thâm đã chuẩn bị cho cô một niềm vui bất ngờ khác.
Trên mặt hồ rộng lớn chỉ có một màu đen tuyền, từng cái đèn lồng sáng lên, tạo thành một câu tỏ tình.
"Hi, anh yêu em trọn đời trọn kiếp."
Lúc này, bọn họ cũng đã bỏ cái mũ thú bông dày nặng ra, có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của nhau.
Khuôn mặt của người đàn ông thì vô cùng tuấn tú, trong đôi mắt đen thâm thúy tràn đầy tình cảm. Anh dịu dàng nhìn chăm chú vào cô.
Đôi mắt của Hứa Hi Ngôn vẫn còn ướt, trong đôi mắt xinh đẹp đó lấp lánh ánh sáng, giống như hàng tỉ ánh sao đang rơi.
Nhìn thấy câu nói được xếp bằng đèn lồng trên hồ Dao, cô vui mừng ôm lấy anh, nói: "Em không biết là anh lại lãng mạn như vậy, sự lãng mạn của anh thậm chí còn vượt qua cả tưởng tượng của em."
Hoắc Vân Thâm dùng giọng vui đùa mà nói: "Anh cũng không biết cái này gọi là lãng mạn. Có lẽ tất cả đều là do em, chỉ có vì em thì anh mới muốn thử làm rất nhiều điều."
Nếu không phải vì cô, anh cần gì phải làm những chuyện lãng mạn như vậy chứ?
Bởi vì quá yêu cô, cho nên anh mới phải vắt óc bày kế, làm tất cả những thứ có thể để khiến cho cô vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...