Editor: Nguyetmai
Hứa Hi Ngôn không nói gì, chỉ hơi nhếch môi, sau đó lại theo thứ tự lấy quần áo khác trên kệ đồ.
Quả nhiên, đúng như cô dự đoán, bất chỉ cần cô chạm tới thì Dương Quyền đều cướp sạch.
Thấy Dương Quỳnh ôm quần áo trong lòng giống như một nhân viên bán hàng bận rộn, Hứa Hi Ngôn mím môi cười nói: "Nếu cô Dương đã thích vậy thì mua hết đi!"
Sau đó, cô lại giúp Dương Quỳnh gọi nhân viên bán hàng tới: "Chào cô, nhờ cô tính tiền giúp cô Dương đây đi. Mấy bộ đồ này, cô ấy mua hết."
Dương Quỳnh: "..."
Nhân viên bán hàng nhận quần áo, đi tính tiền, còn Dương Quỳnh thì bắt đầu cuống lên.
Cô ta cũng không thật sự cần mua một lúc nhiều quần áo như vậy, ban nãy chỉ là muốn phân cao thấp với Cảnh Hi, không muốn thua cô mà thôi.
Giờ nhân viên bán hàng đang nhập đơn hàng vào, Dương Quỳnh vừa đưa tay cản người nọ xuất hóa đơn vừa nói vội: "Khoan khoan, tôi không cần nhiều như vậy."
Hứa Hi Ngôn đè cánh tay Dương Quỳnh lại, mỉm cười, nói: "Cô Dương, đừng nhường qua nhường lại nữa. Mấy thứ khó khăn lắm mới chọn được mà không mua, về nhà sao ngủ ngon nổi? Mấy bộ quần áo này với cô Dương mà nói có đáng bao nhiêu đâu, dù sao cát-sê của cô Dương cũng cao, mua vài bộ quần áo thì có thể tốn bao nhiêu tiền đâu chứ?"
Ngoài mặt, cô giống như đang suy nghĩ cho Dương Quỳnh nhưng trên thực tế là đang muốn gài cô ta.
Không phải thích cướp đồ sao?
Nào nào nào, tôi sẽ để cô khô máu một lần cho đã nhé!
Tổng cộng 16 bộ, món thấp nhất cũng có tới 6 con số. Nhân viên bán hàng tính tiền: "Chào cô, tổng cộng hai triệu rưỡi."
"Hai triệu rưỡi? Cô Dương đúng là biết chọn đồ, con số này đúng là thật may mắn!" Hứa Hi Ngôn tiếp tục ở bên châm dầu: "Mau gói lại đi, cô Dương còn đang chờ để trả tiền kìa!"
Dương Quỳnh: "..."
Trong lòng cô ta cực kỳ hận Cảnh Hi, chỉ không cẩn thận một chút đã bị cô gài rồi.
Hứa Hi Ngôn thấy cô ta chần chừ không chịu thanh toán thì cố ý hỏi: "Sao vậy cô Dương? Có phải là mang không đủ tiền không? Mang không đủ tiền vậy thì quẹt thẻ cũng được mà? Thời buổi này ai ra đường mà mang tiền mặt đâu? Ai cũng quẹt thẻ hết. Cô Dương là thẻ bạch kim hay thẻ kim cương? Không đến mức không có cả thẻ ngân hàng đấy chứ?"
Dương Quỳnh không chịu được sự mỉa mai của cô, cắn răng móc chiếc thẻ tín dụng bạch kim trong túi ra, vỗ lên bàn: "Ai nói là tôi không có?"
Hứa Hi Ngôn cầm lấy thẻ, đưa cho nhân viên bán hàng: "Mau quẹt đi, 250 đằng sau có thêm 4 con số không."
Nhân viên bán hàng cầm thẻ, quẹt đi quẹt lại, kết quả hạn mức trong thẻ tín dụng chỉ đủ cho một bộ đồ.
Nhân viên lại kiên nhẫn quẹt lần nữa, thẻ nhắc nhở số dư còn lại không đủ, thế là đành trả thẻ lại cho cô ta: "Ngại quá, cô Dương, số dư trong thẻ của cô không đủ, có thể đổi sang thẻ khác không?"
Dương Quỳnh: "..."
Đúng là mất mặt quá đi!
Quẹt sạch thẻ cô ta mất rồi!
Lúc này, Dương Quỳnh thật sự không thể trả tiền được, nhưng cô ta lại không muốn thất bại trước mặt người mới như Cảnh Hi. Ánh mắt cô ta nhìn về phía Ninh Hân, ý hỏi cô ấy có mang tiền không, ứng ra trước một chút giúp.
"Hôm nay tôi quên mang thẻ không hạn mức kia của tôi, không thể ứng ra giúp cô rồi."
Ninh Hân gia thế tốt, trong nhà rất có tiền, nhưng hôm nay cô ta ra khỏi nhà đã đổi túi xách. Chiếc thẻ VIP trùng hợp lại để trong cái túi khác, giờ nước xa không cứu được lửa gần.
Dương Quỳnh rơi vào đường cùng, bèn cầm điện thoại lên gọi điện cho trợ lý của cô ta: "Tôi đang ở trong shop MiuMiu khu trung tâm thương mại, chị mau mang tiền đến đây... Đúng, tôi cần dùng."
Gọi điện xong, Dương Quỳnh quẳng cho Hứa Hi Ngôn một ánh mắt như đang nói, hãy chờ xem bà đây có trả nổi không nhé. Đúng lúc này, Tiết Nhã Đình đã đi vệ sinh xong, quay trở lại cửa hàng.
Lúc cô bước vào, việc đầu tiên chính là tìm vị trí của Cảnh Hi, sau đó bắt đầu lựa chọn quần áo, hoàn toàn không để mắt đến nhóm Dương Quỳnh và Ninh Hân.
Dương Quỳnh vừa nhìn thấy Tiết Nhã Đình tới thì mắt liền sáng lên, giống như nhìn thấy đại cứu tinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...