Editor: Nguyetmai
Hứa Hi Ngôn nhíu mày, không ngờ Hứa Tâm Nhu vì muốn đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí là uy hiếp cô.
Vậy có khác gì ăn cắp giữa ban ngày đâu?
Cô ta tưởng nói vậy sẽ dọa được cô sao?
Hứa Hi Ngôn chẳng hề lo lắng, thậm chí ngay cả Phương Tiểu Tranh cũng bĩu môi khinh thường: "Chị Hứa, sao chị không xem lại mình trước đi. Nếu như chị dám hãm hại Ngôn Ngôn, thế thì tôi sẽ phát tán video ân ái của chị và Lý Đại Tráng ở khu nghỉ mát ra ngoài, để xem đến lúc đó ai là người thê thảm hơn."
Hứa Tâm Nhu khiếp sợ: "Cô nói cái gì?"
Phương Tiểu Tranh cười khinh bỉ: "Khi chị Hứa đây và anh Lý Đại Tráng đi du lịch phong lưu một tuần, thì trùng hợp thay tôi và bạn trai tôi lại bắt gặp. Ngại quá, nếu như chúng tôi không chụp vài tấm ảnh, quay vài cái video thì thật có lỗi với khả năng diễn xuất tinh vi của chị Hứa."
"Mấy người muốn ngậm máu phun người à?"
Chuyện Hứa Tâm Nhu đi cùng với Lý Đại Tráng lần đó vô cùng bí mật, chẳng lẽ vẫn bị người ta phát hiện.
Nếu bọn họ đã chụp lại ảnh và quay video của cô ta đúng như Phương Tiểu Tranh nói, lỡ như thật sự để lộ ra ngoài, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
"Đúng đấy, tôi đang phun lên người chị đấy, thì sao?" Phương Tiểu Tranh tỉnh bơ cảnh cáo: "Tốt nhất là chị đừng có chọc vào chúng tôi, nếu không tôi chỉ cần lấy điện thoại ra ấn vài phát là có thể phát tán cái video của chị rồi đấy."
Hứa Tâm Nhu: "..."
Cô ta sắp tức chết rồi, không những không uy hiếp thành công mà ngược lại còn bị người ta uy hiếp.
Hứa Hi Ngôn không muốn đôi co với Hứa Tâm Nhu nữa, lạnh lùng nói: "Nói xong chưa? Nếu không có việc gì nữa thì chị Hứa tránh đường giúp cho, chó ngoan sẽ không cản đường người khác đâu!"
Bọn họ đụng người Hứa Tâm Như để lấy đường xuống dưới lầu, thế nhưng cô ta vẫn không chịu tránh ra, hơn nữa còn hung hăng quát:"Mày chửi ai là chó hả? Hứa Hi Ngôn, mày nghe cho rõ đây, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
Hứa Hi Ngôn cười lớn: "Cảm ơn tiền bối Hứa đã tặng tôi câu danh ngôn này, tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng. Coi như để đáp lễ, tôi cũng xin gửi tặng chị một câu: Giày mang lâu rồi thì sẽ hư, cho dù có thay cả đế lẫn vỏ đi nữa, thì nó vẫn cứ là một chiếc giày hư thôi."
Hứa Hi Ngôn lại dám mắng thẳng mặt cô ta là giày hư?
Hứa Tâm Nhu bị chọc tức đến nỗi sắp phát điên rồi. Cô ta bất chấp hình tượng ngôi sao của mình, giơ tay lên định đánh Hứa Hi Ngôn.
Nhưng còn chưa tát trúng mặt Hứa Hi Ngôn, tay của cô ta đã bị cô giữ lấy. Hứa Hi Ngôn giống như phản xạ có điều kiện, giơ tay tát thẳng mặt cô ta một cái.
Sức của Hứa Hi Ngôn lớn như vậy, một cái tát đã khiến cho Hứa Tâm Nhu nghiêng hẳn người qua một bên.
Chỉ trách cô ta xui xẻo, đứng ngay trên đầu cầu thang, đằng sau là cả mười mấy bậc thang. Cô ta lảo đảo lùi về sau, bước hụt một cái, sau đó cả người mất thăng bằng ngã xuống.
"Á..."
Hứa Tâm Nhu hét lên một tiếng chói tai.
"Tâm Nhu!" Thấy Hứa Tâm Nhu gặp nguy hiểm, Hoắc Cảnh Đường vội chạy qua đỡ cô ta. Thế nhưng anh ta chạy không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn cô ta lăn bình bịch xuống cầu thang.
Sau khi Hứa Tâm Nhu lăn xuống đến chân cầu thang rồi, Hoắc cảnh Đường liền nhảy bước lớn xuống dưới đỡ cô ta, cứ gọi tên cô ta liên hồi: "Tâm Nhu, Tâm Nhu..."
Lúc đó, một nhân viên phát hiện ra váy lụa trắng của Hứa Tâm Nhu đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Máu còn liên tục chảy xuống đùi, trên nền gạch men đã đọng lại một vũng máu.
"Nguy rồi, cô Hứa chảy máu rồi..."
"Hả? Có khi nào sảy thai không?"
"Mau gọi cảnh sát đi..."
Đám nhân viên mồm năm miệng mười, Hứa Tâm Nhu cũng phát hiện đứa trẻ đang muốn rời bỏ mình. Cô ta nắm chặt quần áo của Hoắc Cảnh Đường: "Cảnh Đường, cứu em với, mau cứu con em với..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...