Editor: Nguyetmai
Cô muốn nói là tháo xuống để gói lại, nhưng Giám đốc Lưu tưởng cô muốn từ chối nên lập tức nói với vẻ rất lễ phép: "Không không không, bà Hoắc, cô có thể đeo nó rồi đi luôn."
Hứa Hi Ngôn: "..."
Chiếc nhẫn trị giá tám mươi triệu mà bảo cô cứ thế đeo đi luôn?
Không cần viết hoá đơn hay gì sao?
Hứa Hi Ngôn cảm thấy, người nhà họ Hoắc làm việc đúng là quá nhanh gọn.
Hứa Tâm Nhu đứng gần đó chính tai nghe thấy giọng nói truyền tới trong điện thoại kia là của Hoắc Vân Thâm.
Sau khi hiểu ra mọi chuyện, Hứa Tâm Nhu giận đến sôi máu. Cô ta cảm thấy như mình bị người ta đánh lén, bị tát vào mặt mấy cái.
Không những mặt bị sưng lên, còn mang theo cảm giác bực bội trong mình.
Hoá ra là Hoắc Vân Thâm đã cướp đi chiếc nhẫn mà cô ta yêu thích nhất để đi tặng cho người mà cô ta ghét nhất.
Thật là tức đến hộc máu, tức đến đau gan, tức đến thắt ruột.
Bây giờ, cô ta không thể không đánh giá lại Hứa Hi Ngôn. Khá lắm Hứa Hi Ngôn, lại dám cấu kết với Hoắc Vân Thâm.
Lại còn Hoắc Vân Thâm, dám bỏ hẳn ra tám mươi triệu để mua nhẫn kim cương cho cô?
Hai người bọn họ đã kết hôn rồi sao?
Dám vượt mặt cô ta ư?
Phương Tiểu Tranh không ngờ rằng đi thử nhẫn mà còn gặp phải Bạch Liên Hoa Hứa Tâm Nhu.
Cô vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của Hứa Tâm Nhu, lập tức nhận ra sắc mặt cô ta càng ngày càng khó coi, biến đổi còn nhanh hơn cả bảng màu. Thấy vậy, Phương Tiểu Tranh bỗng cảm thấy cả người đều sảng khoái.
Cô nhìn ra được Hứa Tâm Nhu rất thích chiếc nhẫn kia, còn nghĩ rằng Hoắc Cảnh Đường nhất định có thể mua nó về cho mình. Nhưng thật đáng tiếc, Hứa Hi Ngôn lại bất ngờ lấy mất.
Cái tát này đúng là quá mạnh quá ác!
Giờ phút này Phương Tiểu Tranh cảm thấy, mặc dù không phải mình đi mua nhẫn nhưng cũng nở mày nở mặt. Cô kéo lấy cánh tay Hứa Hi Ngôn, nói: "Ngôn Ngôn, không ngờ anh Hoắc yêu cậu nhiều đến vậy, bỏ ra cả tám mươi triệu để mua nhẫn cho cậu, mà còn không chịu nói gì vì muốn tạo bất ngờ lớn. Sao anh Hoắc lại có thể lãng mạn đến vậy chứ?"
Lại còn không phải à, bình thường Hoắc Vân Thâm cứ im lìm như thế, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng ai ngờ hôm nay anh lại tặng cho cô một niềm vui lớn như vậy.
Tặng gì không tặng, tặng luôn cho cô một chiếc nhẫn kim cương.
Người đàn ông này nếu đã lãng mạn, đúng là khiến cho người ta không thể cưỡng lại!
"Anh Hoắc rất trầm ổn, không giống mấy người chỉ được cái tốt mã, thích làm ra mặt."
Hứa Hi Ngôn định không nói gì, nhưng hiếm có cơ hội được đay nghiến một lần, có thế nào cô cũng phải chọc tức bọn họ mới được.
Lời này chính là nói cho Hoắc Cảnh Đường nghe, ai bảo anh ta chỉ toàn nghĩ những điều xấu, tham lam lại ích kỷ chứ?
"..." Sắc mặt Hoắc Cảnh Đường lập tức tối sầm xuống, lập tức nhận ra ý châm chọc trong lời nói của Hứa Hi Ngôn.
Nếu cô không phải là nữ, vậy thì anh ta nhất định đã dạy cho cô một bài học rồi.
Hoắc Cảnh Đường thầm hận trong lòng. Trước đó anh ta đã gọi điện cho cả Hoắc Nhị Kỳ, nhưng thật không ngờ con bé đó lại liên thủ với Hoắc Vân Thâm, chơi đểu anh ta.
Mà thực ra, Hoắc Cảnh Đường ơi là Hoắc Cảnh Đường, sao anh ta lại có thể mất mặt như vậy chứ?
Lúc đoạt quyền Công ty Giải trí Vân Hải, sao chưa từng nghĩ tới hậu quả?
Ba người chị gái của Hoắc Vân Thâm đều cưng chiều em trai đến mức có thể nói là điên cuồng. Anh ta làm hại em trai của bọn họ, bọn họ sẽ chừa lại mặt mũi cho anh ta ư?
Xin lỗi, không chỉ có mặt mũi bên ngoài không còn, mà ngay cả bên trong cũng bị quét sạch.
Hứa Hi Ngôn chọc tức Hoắc Cảnh Đường xong, lại nói chuyện với Phương Tiểu Tranh: "Này, tớ thấy chiếc nhẫn này to quá, đeo lên có gây chú ý quá không?"
"Thật ra thì cũng không tính là quá lớn, chỉ có thể nói anh Hoắc rất biết chọn. 5.21 đại biểu cho anh yêu em, thật ý nghĩ biết bao. Tớ dám chắc, chiếc nhẫn Trái Tim Vĩnh Hằng này, cho dù kẻ bám chân đại gia như ai đó có đứng xếp hàng, nôn nóng sốt ruột đến nỗi mặt vàng hết cả, mắt trừng đến chảy máu cũng không mua được đâu nhỉ? Không mua được là không mua được, có ghen tị cũng vô dụng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...