Editor: Nguyetmai
Lúc trở về phòng bệnh thì Hứa Hi Ngôn đã điều chỉnh ổn định tâm trạng của mình, dặm thêm lớp phấn, không hề để lộ dấu vết cô vừa khóc xong.
Hoắc Vân Thâm thấy cô quay lại lập tức xin lỗi: "Cảnh Hi, anh xin lỗi, khiến em khó xử rồi."
Lúc nãy mẹ anh đến nên cô chỉ có thể ra ngoài tránh mặt, dù nói thế nào thì anh cũng cảm thấy mình đã để cô chịu uất ức.
"Không có đâu."
Hứa Hi Ngôn lắc đầu, cười khổ một cái, nhưng cô không hề biết nụ cười khổ của cô khó coi và gượng gạo đến mức nào.
Ngay đến cả ánh mắt của cô cũng cố tình tránh ánh nhìn của anh, không dám nhìn thẳng anh.
Một khi đã thật sự yêu sâu đậm đối phương thì người ta sẽ có thể dễ dàng phát hiện được những thay đổi dù là nhỏ nhất trong hành động và ánh mắt của người kia.
Huống gì trước nay anh luôn là một người có tâm tư nhạy cảm tinh tế, anh đã cảm nhận được dường như cô đang cố ý né tránh anh.
Có phải do mẹ anh không?
Chẳng lẽ trước khi đi mẹ anh lại nói điều khó nghe gì với cô?
"Cảnh Hi, em không sao chứ?"
Anh chủ động đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, lại phát hiện tay cô lạnh như băng, không có một chút hơi ấm nào: "Sao tay em lạnh như thế này?"
"Em thật sự không sao mà, chú."
Hứa Hi Ngôn vô thức rút tay về, trả lời như không có chuyện gì: "Tay em lạnh là do vừa nãy nhận được thông báo của ROSUE, căng thẳng quá nên mới vậy."
Phản ứng đầu tiên của Hoắc Vân Thâm là cô đang nói dối.
Hoắc Vân Thâm là ông chủ đứng sau Giải trí Cảnh Duyệt nên anh nắm trong lòng bàn tay mọi hợp đồng quảng cáo của Hứa Hi Ngôn. Anh biết buổi casting của ROSUE đã được xác định từ sớm, chỉ cần sáng mai cô tới tham gia casting là được rồi.
Vì vậy cô nói mình căng thẳng vì nhận được thông báo casting hoàn toàn là nói dối.
Cô nói dối để che giấu điều gì?
Hoắc Vân Thâm không lật tẩy mà nắm tay nhỏ của cô, nắm thật chặt, chân thành nói: "Cảnh Hi, em nói thật với anh, em không có gặp phải vấn đề gì chứ? Đừng giấu anh, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau giải quyết."
Điều Hoắc Vân Thâm không mong muốn nhất đó chính là giữa bọn họ có khoảng cách.
Anh hi vọng bọn họ có thể tin tưởng lẫn nhau, có thể cùng nhau đối mặt với tất cả những khó khăn thử thách.
Bàn tay buốt giá của cô được bàn tay ấm áp khô ráo của anh ôm ấp, rất nhanh nhiệt độ đã truyền sang, hơi ấm truyền đến cả trái tim đang lạnh lẽo của cô.
Cứ coi như anh không giỏi biểu đạt, anh vụng về dè dặt, nhưng anh vẫn luôn yêu cô như cô yêu anh.
Hứa Hi Ngôn thầm thôi miên mình một hồi mới có đủ dũng khí để nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhìn vào đôi mắt trong suốt sâu thẳm của anh, Hứa Hi Ngôn biết rằng anh có năng lực quan sát kinh người, cho dù cô cố ý che giấu thì anh cũng nhận ra được.
So với việc buồn rầu đoán già đoán non thì chẳng bằng cô nói rõ hết mọi vấn đề với anh.
"Hoắc Vân Thâm, em không có ý gì khác. Em chỉ có một yêu cầu, mong anh đừng bao giờ chia cắt em và con gái. Anh có lẽ đã biết được Anh Bảo có ý nghĩa như thế nào đối với em, em không thể không có con. Không có con bé, em sẽ không thể tiếp tục sống được nữa."
Xoay đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con gái đang ngủ say trên giường, trong lòng Hứa Hi Ngôn không ngừng cảm thấy chua chát.
Vốn dĩ đã che giấu hết tất cả những tâm tình, giờ đây cô lại đắm chìm trong đau thương.
Nước mắt từ khóe mắt tuôn ra, cô nhanh chóng lấy gấu áo lau đi.
Hứa Hi Ngôn vốn đang bình thường, tại sao đột nhiên lại nói những lời như vậy?
Hơn nữa, cô khóc rồi.
Trong lòng anh, Hứa Hi Ngôn luôn là một cô gái mạnh mẽ, rất ít khi khóc, nhưng bây giờ cô lại khóc rồi.
Nhìn thấy nước mắt cô lăn dài, anh hoàn toàn hoảng loạn, đau lòng không dứt.
Mãi cho đến lúc này, Hoắc Vân Thâm mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, đồng thời cũng đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...