Editor: Nguyetmai
Vào giờ phút này không kịp hoan hô chúc mừng, bởi vì anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đó là cứu con gái anh.
Trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ mãnh liệt, kẻ nào dám hại con gái mình sẽ phải bị chém thành trăm ngàn mảnh, thịt nát xương tan.
Lúc này, cả người Hoắc Vân Thâm đầy sát khí tối tăm.
Anh chẳng những có súng mà hơn nữa kỹ thuật bắn súng của anh cũng cực chuẩn.
Động tác anh cầm súng giết người hung ác, tàn bạo đến cực điểm.
Ở khoảng cách xa như vậy, anh có thể ngắm trúng huyệt Thái dương của đối phương, ra tay hoàn thành chính xác.
"Anh Đào…"
Đi tới bên bờ biển, Hoắc Vân Thâm vội vàng cắt đứt sợi dây, mở miệng bao tải ra.
Miệng bao tải vừa mở ra, bên trong là một hình ảnh thảm thương:
Anh Bảo nằm ở trong đám đá vụn đang hôn mê bất tỉnh, vết thương trên trán còn đang rỉ máu, trên đầu và cả người đều bị máu tươi nhuộm đỏ đến mức không nhìn thấy rõ hình dạng nữa.
"Anh Đào!"
Hoắc Vân Thâm lập tức quỳ trên mặt đất, ngực đau tới mức không thể hít thở nổi, viền mắt hoen đỏ.
Nhìn con gái bị hành hạ tới không còn dạng người, lại bị thương nghiêm trọng như vậy, tim anh đau như muốn vỡ ra.
Con gái của anh, đứa trẻ đáng thương lại bị hại thành như vậy, trái tim người cha đau tới mức nào?
"Anh Đào…"
Con gái của ba…
Đều do ba tới chậm…
Nhìn cả người con gái bị máu nhuộm đỏ, Hoắc Vân Thâm đau lòng khó có thể nói hết.
Lúc này, trong mắt và trong lòng anh đều nhuộm đỏ lửa tức giận, con mắt đỏ hoe tản ra ánh sáng lạnh tới mức kinh người.
Nếu không phải anh kịp thời đuổi theo, hậu quả có thể càng tồi tệ hơn.
Không ngờ hai người kia lại ra tay độc ác với một đứa trẻ mới bốn tuổi như vậy, không chỉ tàn nhẫn làm cô bé bị tổn thương, còn muốn ném cô bé vào đáy biển.
Rốt cuộc là thù hận lớn tới mức nào mới có thể khiến cho bọn họ mất trí như vậy?
Hoắc Vân Thâm gạt bỏ đá bên cạnh con ra, ôm cơ thể nhuộm đầy máu của cô bé ra khỏi bao tải.
Anh ôm con vào trong lòng, áp mặt vào trán của con, vô cùng đau khổ nói: "Cục cưng, con nhất định phải cố chịu đựng, con sẽ không sao đâu, ba sẽ cứu con."
Anh ôm đứa trẻ đứng lên, vừa xoay người lại thì thấy Hứa Hi Ngôn và đám người Dịch Tiêu cũng vội vàng chạy tới.
"Anh Bảo!"
Hứa Hi Ngôn phát hiện cả người con gái đều là máu, lập tức đầm đìa nước mắt: "Anh Bảo, Anh Bảo tỉnh lại đi con, mẹ tới rồi, con nhanh mở mắt nhìn mẹ đi!"
Anh Bảo hấp hối, cơ thể nhỏ bé mềm oặt, đầu đầy máu, không có sức sống.
"Xin lỗi bảo bối, là mẹ tới chậm, là mẹ tới chậm, là mẹ không tốt..."
Nhìn con gái bị thương, chảy rất nhiều máu, tim cô đau đớn khổ sở sắp không chịu nổi.
"Cục cưng à… Anh Bảo à…. Mẹ ở đây… Con mau tỉnh lại đi…"
Hứa Hi Ngôn nắm bàn tay nhỏ bé của con gái, nước mắt lã chã rơi.
"Cảnh Hi, em đừng khóc nữa, việc cấp bách bây giờ là phải đưa con tới bệnh viện!"
Hoắc Vân Thâm nhíu mày, nghiêm trọng nói.
Đúng lúc này, trong không trung vang lên tiếng "phạch phạch….", máy bay trực thăng đã từ xa bay tới, chẳng bao lâu đã hạ cánh xuống bờ biển.
"Nhanh! Đi tới bệnh viện!"
Nơi này Dịch Tiêu giải quyết là được, Hoắc Vân Thâm ôm con gái cùng Hứa Hi Ngôn lên máy bay trực thăng, dùng tốc độ nhanh nhất để đưa con tới bệnh viện, một giây cũng không thể chậm trễ.
...
Khi máy bay trực thăng hạ cánh xuống Bệnh viện Thiên Đài, Diệp Tầm đã dẫn người tới bệnh viện thu xếp, chuẩn bị xong xuôi tất cả.
Vừa xuống máy bay, Diệp Tầm và nhân viên y tế cùng ra đón, cáng cứu thương cũng đã chuẩn bị xong.
"Con gái, con gái tỉnh lại đi..."
Khi Diệp Tầm đẩy y tá ra, thấy rõ cô bé đầy máu nằm trên cáng thì vô cùng kinh hãi.
Anh Bảo làm sao có thể chảy nhiều máu như vậy được?
Con bé bị thương rất nặng sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...