Editor: Nguyetmai
Hoắc Cảnh Đường không nói nhiều, bế thẳng Hứa Tâm Nhu đang nằm dưới đất lên. Anh ta đứng dậy, ánh mắt hung ác nhìn Hứa Hi Ngôn đang đứng trên cầu thang: "Mấy cô cứ chờ đấy, nếu như con của Tâm Nhu có mệnh hệ gì thì tôi sẽ bắt các cô phải lĩnh hậu quả!"
Nói xong, Hoắc Cảnh Đường bế Hứa Tâm Nhu ra khỏi cửa hàng trang sức.
Không ai ngờ được Hứa Tâm Nhu đã mang thai rồi.
Hơn nữa lại còn đột nhiên ngã cần thang, sinh non luôn chứ?
Phương Tiểu Tranh và Hứa Hi Ngôn ở trên đầu cầu thang quay sang nhìn nhau, trong lòng đều cùng nghĩ đến một câu: Cái quái gì thế?
Phương Tiểu Tranh khá là lo lắng: "Giờ làm sao đây Ngôn Ngôn? Nếu Hứa Tâm Nhu sảy thai thật thì sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu cậu, không chừng còn nghĩ cách để trả thù cậu đó."
"Mình cũng không biết làm sao nữa. Đúng là do mình đánh cô ta nên cô ta mới ngã cầu thang, nhân viên cửa hàng đều nhìn thấy rồi. E rằng lần này thật sự sẽ gặp xui xẻo."
Hứa Hi Ngôn tê hết cả da đầu, thật lòng cảm thấy bản thân mình quá là xui.
Vốn dĩ khi nhận được chiếc nhẫn Hoắc Vân Thâm tặng, cô rất vui vẻ, thế nhưng bây giờ vì chuyện của Hứa Tâm Nhu mà khiến cho cô phiền mãi không thôi.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cô lấy điện thoại ra tìm "Anh một tỉ", miệng lẩm bẩm: "Thôi kệ, mình phải tìm chồng yêu của mình bàn bạc một chút."
Phương Tiểu Tranh nghe thấy cái từ "chồng yêu" ấy thì nổi hết cả da gà, có dự cảm là từ nay về sau sẽ có rất nhiều "thức ăn cho chó" ở phía trước chờ đợi cô.
Đây chính là minh chứng cho câu nói: Đi rắc "thức ăn cho chó" mãi rồi cũng sẽ có ngày phải nhận lại.
Hứa Hi Ngôn gọi điện cho Hoắc Vân Thâm, vừa nghe thấy giọng nam ở đầu bên kia vang lên liền lập tức oan ức nói: "Chú à, em lại gặp phiền phức nữa rồi..."
Quả nhiên, người đàn ông bên kia lập tức căng thẳng, vội vàng hỏi lại: "Sao thế Cảnh Hi? Em nói chậm thôi, đừng vội."
Hứa Hi Ngôn thuật lại một cách đơn giản đầu đuôi ngọn ngành chuyện vừa xảy ra lúc nãy cho Hoắc Vân Thâm. Anh nghe xong bèn an ủi cô: "Cảnh Hi, đừng sợ, trời sập cũng có anh đỡ giúp em. Em về nhà trước đi, chuyện còn lại để anh giải quyết."
"Vâng."
Ngắt điện thoại xong, Hứa Hi Ngôn đã cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, cảm giác có một ngọn núi để dựa vào đúng là rất khác biệt.
Cô lại nhớ đến mục đích đi ra ngoài ngày hôm nay của mình, hơi áy náy nói: "Tranh Tử, hôm nay vốn định đi chọn nhẫn với cậu, thế mà bây giờ lại bị chuyện của mình làm ảnh hưởng."
"Không sao, mua nhẫn không gấp."
"Thế cậu chọn tiếp xem có cái nào cậu thích không?" Hứa Hi Ngôn quan tâm hỏi han.
"Khỏi đi, cũng xem gần hết rồi. Mình không định mua ở cửa hàng này đâu, đắt quá, có giảm giá đi nữa thì vẫn đắt. Giá đấy dân thường như mình mua không nổi."
"Thế thôi vậy, chúng ta đi cửa hàng khác xem thử xem."
Hai người giống như không có chuyện gì đi ra khỏi cửa cửa hàng Bảo Đế Lam. Phương Tiểu Tranh kiếm cớ để không đi đến tiệm khác xem nữa: "Ngôn Ngôn, thôi cậu về trước đi. Mang theo chiếc nhẫn tám chục triệu đi dạo phố, cậu không lo chứ mình thì lo đấy."
Thực ra là cô muốn Ngôn Ngôn về nhà sớm một chút để ba người trong nhà bọn họ sớm được gặp lại nhau.
"Được rồi, khi nào cậu cần thì cứ gọi điện gọi mình ra."
"Ừ."
Hai người tạm biệt nhau, Hứa Hi Ngôn vội trở về bệnh viện mà Anh Bảo đang ở.
Càng đến gần phòng bệnh, tim cô đập càng nhanh, tiếng "thình thịch" nghe rõ mồn một tựa như sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi.
Trên đường về, Hứa Hi Ngôn cứ nghĩ mãi xem lúc gặp Hoắc Vân Thâm nên dùng giọng điệu như thế nào để nói chuyện với anh.
Bạn gái, hay là vợ sắp cưới?
Gọi anh ấy là anh yêu hay là gọi honey đây?
Cuối cùng, lúc đứng ở trước cửa phòng bệnh, Hứa Hi Ngôn vỗ vỗ hai gò má nóng bừng của mình, hít thở sâu vài cái để mình bình tĩnh lại.
Nhìn cô lúc này hệt như một cô bé mê trai mới mười sáu mười bảy tuổi vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...