Translator: Nguyetmai
Editor: Nguyetmai
Hứa Hi Ngôn nhìn bản thân mình trong gương, may mà sắc mặt cô chưa thay đổi, cơ thể cũng không có gì không ổn, hẳn là vẫn chưa bị người ta bỏ thuốc thành công.
Cô không đổi sắc mặt, quay về phòng, phát hiện Triệu Nhuế Kỳ đã đổ đầy đồ uống vào cốc không trước mặt cô.
Nếu Hứa Hi Ngôn đoán không nhầm, chắc ly đồ uống này đã bị cô ta động tay động chân rồi.
Cô ngồi xuống ghế, Triệu Nhuế Kỳ lập tức bưng ly nước lên mời cô: "Cảnh Hi, cuối cùng cô cũng đóng máy rồi, sau này không được gặp cô nữa, mọi người sẽ nhớ cô lắm. Tôi mời cô thêm một ly, hi vọng sau này mọi người còn có thể tụ tập với nhau."
Nói êm tai thật đấy!
Hứa Hi Ngôn thầm hừ lạnh, mỉm cười bưng ly đồ uống lên.
Triệu Nhuế Kỳ nhìn chằm chằm cái ly của cô, trong lòng âm thầm hò hét, uống nhanh đi uống nhanh đi, uống xong rồi còn có chuyện kích thích hơn chờ cô đấy.
Lúc ly gần đến miệng, tiếng "lạch cạch" vang lên, là tiếng điện thoại rơi xuống đất.
Triệu Nhuế Kỳ nhìn thấy chiếc điện thoại cô ta mới tốn mười ngàn để mua rơi xuống đất, ôi đ*t, đau lòng quá!
Cô ta thả ly xuống, nhanh chóng cúi người xuống nhặt, Hứa Hi Ngôn nhân cơ hội này nhanh tay đổi ly nước của hai người.
"Điện thoại có hư hỏng gì không?"
Đợi Triệu Nhuế Kỳ nhặt điện thoại lên xong, Hứa Hi Ngôn lo lắng hỏi, cô tuyệt đối không thừa nhận mình cố ý làm rơi điện thoại của cô ta đâu.
"Toi rồi toi rồi, điện thoại mới của tôi, màn hình vỡ mất rồi, sao tôi lại xui xẻo thế chứ? Ôi..." Triệu Nhuế Kỳ đau lòng thở dài liên tục.
"Vỡ rồi thì thôi, cái cũ không đi sao cái mới đến được, nào lại đây, tôi mời cô, uống xong chén này cô sẽ đổi vận đấy!"
Sự chú ý của Triệu Nhuế Kỳ đã đặt hết vào điện thoại rồi, cô ta hoàn toàn không nghĩ nhiều, vì thế uống cạn hết ly nước đầy, muốn nhanh chóng đổi vận may.
Bữa tiệc gần kết thúc, có không ít nhân viên nam đều uống say rồi, Hứa Hi Ngôn đỡ trán: "Kỳ Kỳ, tôi cảm thấy đầu óc choáng quá!"
Cô đứng lên, bước chân không vững, nếu không có Triệu Nhuế Kỳ đỡ lấy thì cô có thể đã ngã xuống rồi.
Triệu Nhuế Kỳ uống phải ly có thuốc, đầu cũng choáng váng, nhưng cô ta không biết, chỉ nghĩ là do lúc trước mình uống rượu trắng thôi.
"Cảnh Hi, nếu như cô thấy choáng, tôi đưa cô lên lầu nghỉ ngơi nhé, Đạo diễn Hoàng thuê phòng nghỉ rồi."
"Được, làm phiền cô rồi."
Hứa Hi Ngôn để Triệu Nhuế Kỳ đỡ mình, rời khỏi phòng riêng.
Triệu Nhuế Kỳ đưa cô đến thang máy, ấn lên tầng, tốn không ít công sức mới tìm được phòng 1128 mà Văn Lệ đã đặt trước.
Sau khi đi vào, Triệu Nhuế Kỳ muốn đẩy Hứa Hi Ngôn lên giường, nhưng cô ta không ngờ rằng chân mình cũng mềm nhũn, nên ngã luôn lên giường.
"Nóng quá, nóng muốn chết!" Triệu Nhuế Kỳ rên rỉ.
Hứa Hi Ngôn ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn liếc qua Triệu Nhuế Kỳ đang đỏ mặt bên cạnh, tinh thần của cô ta có hơi không tỉnh táo rồi, bắt đầu kéo quần áo.
Xem ra là thuốc bắt đầu có tác dụng rồi!
Hừ, cô muốn hãm hại tôi à, vậy cô thử tự nếm trước chút cảm giác bị hại đi!
Hứa Hi Ngôn đã làm là làm tới nơi tới chốn, thành thạo cởi hết quần áo giúp Triệu Nhuế Kỳ, để cô ta vào trong chăn.
Sau đó cô chỉnh đèn trong phòng khách xuống màu tối lãng mạn nhất, rồi mới yên lặng rời khỏi.
Hứa Hi Ngôn không rời khỏi khách sạn ngay, mà âm thầm trốn trong bóng tối, cô muốn xem xem Hứa Tâm Nhu sẽ đưa người đàn ông như thế nào tới đây.
Chờ khoảng gần mười lăm phút sau, trên hành lang xuất hiện bóng một người đàn ông.
Nói chính xác ra là một tên mập, nhưng nhìn mặt lại rất quen, đúng là ông chủ Lý – nhà đầu tư béo phì của Liên Chúng năm năm trước.
Hứa Hi Ngôn phục ông ta rồi, năm năm trước chưa ngủ được với cô, năm năm sau vẫn còn nhớ thương cô à?
Năm năm trước ông chủ Lý có việc đột xuất, bỏ lỡ chuyện tốt hôm đó, sau đó ông ta hối hận muốn chết.
Lần này sau khi ông ta nhận được tin báo, ông chủ Lý không dám chậm trễ một giây phút nào, chạy như gió đến khách sạn.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...