Translator: Nguyetmai
Editor: Nguyetmai
Văn Lệ giễu cợt: "Cô đã thấy rồi chứ, người nào đó còn không biết xấu hổ nói tôi trong sáng này nọ, quả đúng là tự vả vào mặt mình!"
"Thì thế, hôm trước Quan Tiểu Linh đóng máy cũng đâu thấy Đạo diễn Hoàng đãi khách đâu."
Trong lòng Triệu Nhuế Kỳ vô cùng bất bình, ghen tị với Cảnh Hi đến mức đỏ mắt phát điên.
Trong lòng Hứa Tâm Nhu cũng không thoải mái, nhưng ngoài mặt không thể hiện gì: "Có sức để tán gẫu, không bằng nghiền ngẫm kịch bản nhiều hơn chút, đợi đến lúc cô diễn hay, tự nhiên đạo diễn sẽ nâng đỡ cô."
Triệu Nhuế Kỳ cực kỳ không phục: "Chị Tâm Nhu, em thừa nhận em diễn không tốt, nhưng Cảnh Hi cô ta diễn tốt lắm à? Cái diễn xuất rách nát kia của cô ta có thể so với chị Tâm Nhu sao? Chỉ là một cung nữ nhỏ thôi mà, Đạo diễn Hoàng cũng ưu ái cô ta quá rồi đấy."
Lần trước lúc Cảnh Hi dính líu vào vụ án mạng, nếu là đạo diễn bình thường chắc chắn sẽ đổi vai diễn của cô cho người khác rồi.
Nhưng Hoàng Quốc Cường chỉ để Cảnh Hi nghỉ phép thôi, sóng gió qua đi thì lập tức gọi cô về làm việc.
"Được rồi, đừng nói nữa."
Hiện tại Triệu Nhuế Kỳ cùng một thuyền với bọn họ, Hứa Tâm Nhu nhắc nhở cô ta nói năng cẩn thận, bớt gây thêm phiền toái.
Thực tế trong lòng cô ta cũng biết rõ, Đạo diễn Hoàng thiên vị Hứa Hi Ngôn đến mức nào, chỉ cần không phải người mù thì đều có thể thấy được.
Theo cô ta suy đoán, bảo Hứa Hi Ngôn và Đạo diễn Hoàng không có gì với nhau, có ma mới tin.
Mấy người đang tháo trang sức, trợ lý trường quay Tiểu Cát chạy đến thông báo địa điểm liên hoan với các cô.
Triệu Nhuế Kỳ nhếch môi hỏi: "Chị Tâm Nhu, tiệc đóng máy của Cảnh Hi, chúng ta có nên đi không?"
"Đi chứ! Sao lại không đi? Nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn đấy!"
Hứa Tâm Nhu liếc mắt ra hiệu với trợ lí Văn Lệ, Văn Lệ hiểu ngầm trong lòng.
Ở khách sạn Quân Hào, Hoàng Quốc Cường thuê hai phòng xa xỉ.
Nhân viên quan trọng trong đoàn làm phim và một vài vị diễn viên chính ngồi một phòng, nhân viên bình thường và các vai nhỏ ngồi cùng một phòng.
Trùng hợp Hứa Hi Ngôn ngồi cạnh Triệu Nhuế Kỳ, nhưng cô không biết đấy là do Hứa Tâm Nhu cố ý sắp xếp.
Không có đạo diễn và người đầu tư ở đây, cả đám người ăn uống ồn ào náo nhiệt, không hề gò bó.
Triệu Nhuế Kỳ ngồi bên cạnh cực kỳ lanh lợi, chủ động rót rượu rót đồ uống cho mọi người.
Hôm nay cô ta thay đổi thái độ, không châm chọc khiêu khích như trước kia, mà ngược lại còn cực kỳ nhiệt tình với Hứa Hi Ngôn, lúc nào cũng xúi giục người khác mời rượu Hứa Hi Ngôn.
"Xin lỗi, tôi không biết uống rượu." Hứa Hi Ngôn khéo léo từ chối.
Sau lần bị Hứa Tâm Nhu và Sở Vũ Hách chuốc rượu hãm hại vào năm năm trước, cô học được bài học, không bao giờ đụng vào rượu nữa.
"Vậy uống đồ uống đi, dù gì hôm nay cũng là tiệc đóng máy của cô, cô là nhân vật chính mà không uống, chúng tôi đâu thể không biết xấu hổ mà uống chứ."
Triệu Nhuế Kỳ cực kỳ có tâm trong việc khuyên người khác uống rượu, sở dĩ như vậy là vì một nhiệm vụ đặc biệt Văn Lệ giao cho cô ta.
Hứa Hi Ngôn không từ chối được hết lời mời, đành phải nâng ly nước lên uống.
Ăn được một lúc, Hứa Hi Ngôn uống hơi nhiều nên cô đứng dậy đi đến phòng vệ sinh.
Sau khi giải quyết xong vấn đề cá nhân, cô đang định đẩy cửa đi ra ngoài thì bất ngờ nghe được tiếng Hứa Tâm Nhu vang lên.
"Đã chuẩn bị xong hết chưa?"
Giọng trả lời là của Văn Lệ: "Yên tâm đi, chuẩn bị xong hết rồi, đến lúc đó bảo Tiểu Triệu đưa cô ta lên đó là được, tuyệt đối không có sơ hở."
"Ừ, năm năm trước để cô ta may mắn thoát được, năm năm sau xem cô ta có còn kiêu ngạo được không.
Hứa Hi Ngôn nghe thấy tiếng giày cao gót cộp cộp dần biến mất mới đi ra khỏi phòng.
Cười khẩy!
Chắc người Hứa Tâm Nhu và Văn Lệ vừa mới nói là cô nhỉ?
Chắc không phải Hứa Tâm Nhu lại định hãm hại cô lần nữa chứ?
Làm lại trò cũ à?
Thảo nào hôm nay Triệu Nhuế Kỳ lạ thường như vậy, không ngừng khuyên cô uống, hóa ra là có ý đồ khác.
Ra là bọn họ muốn chuốc thuốc cô rồi đưa cô vào phòng khách sạn, để cho người đàn ông nào đó ngủ với cô à?
Vẫn dùng lại cái trò rách nát này, chị có thể sáng tạo hơn chút không hả?
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...