Bảo Bối Giá Trên Trời

Editor: Nguyetmai

Khi Hoắc Vân Thâm xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, hơn nữa còn có một đứa bé ngồi trên đùi anh thì ai nấy đều hết sức kinh ngạc.

Là thật, cậu chủ Vân Thâm có con rồi.

Cô bé kia thật giống với cậu chủ Vân Thâm lúc nhỏ mà.

Hoắc Vân Thâm đưa Anh Bảo đến thẳng Mặc Hương Cư, đúng lúc gặp người giúp việc đang bưng chén thuốc đi ra.

Người nọ thấy Hoắc Vân Thâm và đứa nhỏ thì vô cùng sửng sốt, sau đó kịp thời phản ứng, vui mừng khôn xiết.

Cậu chủ Vân Thâm mang con về rồi, tốt quá rồi, lần này có người có thể thuyết phục được ông cụ cố chấp kia rồi.

"Cậu chủ Vân Thâm, cậu về đúng lúc quá, cụ nhà không chịu uống thuốc."

Anh ta kể rõ lại tình hình.


Hoắc Vân Thâm cầm lấy cái khay trong tay người nọ, nói: "Ừ, cứ để tôi giải quyết cho, anh đi làm việc đi!"

Sau khi người kia cung kính lui đi, Hoắc Vân đi vào phòng, đặt khay thuốc lên trên bàn.

Ông cụ đang quay lưng ra cửa, không biết cháu mình đã về rồi, cứ tưởng là người kia lại đến nữa, quát luôn: "Đã nói không uống rồi, đi ra!"

"Ông nội, sao ông lại tức giận nữa rồi?"

Hoắc Vân Thâm hờ hững hỏi.

Hoắc Tuân nghe thấy giọng của Hoắc Vân Thâm, sống lưng giật một cái, ghé tai qua hỏi: "Vân Thâm hả?"

"Ông nội, là cháu đây."

Để cho ông cụ yên tâm, Hoắc Vân Thâm liền nhanh chóng nói cho ông cụ nghe tin cha anh đã tỉnh lại: "Ông, cháu nói ông nghe một tin vui, ba cháu tỉnh lại rồi."

"Thật hả?"

Ông cụ cuối cùng cũng quay người lại, kinh ngạc hỏi:

"Thật ạ, hôm nay mới tỉnh. Bác sĩ nói ba cháu có thể tỉnh lại là một kỳ tích đấy ạ."

"À... đúng là trời thương mà!"

Hoắc Tuân nghe tin tốt xong liền thở ra một hơi thật dài, lên tinh thần hẳn.

Ông cụ quay đầu lại, thấy rõ mặt của cháu trai mình, cũng nhìn thấy đứa nhỏ ở trong lòng nó.

Một bé gái trắng trẻo xinh đẹp, dễ thương như bức tượng sứ hình trẻ con cụ được tặng khi lễ Phật ở chùa vậy.


Con của thằng nhỏ, nó đưa con nó về thật kìa, lúc nãy người giúp việc kia quả thật không hề lừa mình.

Hoắc Tuân nhìn Anh Bảo không chớp mắt, khó tin hỏi: "Đứa... đứa bé này..."

Quả thật giống y đúc Hoắc Vân Thâm lúc bé.

Hoắc Vân Thâm xoa đầu Anh Bảo, nói: "Anh Đào, mau chào ông cố nội đi con."

Anh Bảo nhìn ông cố nội cũng già như ông cố ngoại nhà mình, hiểu rõ được quan hệ giữa mình và ông cố, cũng biết ông cố là ba của ông nội.

"Ông cố nội."

Anh Bảo ngoan ngoãn gọi một tiếng.

Một tiếng "Ông cố nội" này khiến cho Hoắc Tuân cảm xúc lẫn lộn nói không nên lời, trong lòng nổi lên từng cơn sóng lớn.

Ông cụ sống lâu như vậy rồi, đã gần đất xa trời, cuối cùng cũng đợi được đến ngày được nhìn thấy đời thứ tư của nhà họ Hoắc.

Có lẽ là bởi vì Anh Đào giống Hoắc Vân Thâm lúc nhỏ quá, cho nên khi nói con bé là con của anh, ông cụ cũng chẳng hề nghi ngờ chút nào.

Nhất là cái má lúm đồng tiền ấy, nhất định là do di truyền.


"Ôi! Tốt lắm... tốt lắm..."

Hoắc Tuân xúc động đến nỗi nước mắt giàn giụa, ngồi thẳng người lên, ngoắc tay gọi đứa bé qua: "Qua đây để ông cố nhìn rõ cháu nào."

Anh Bảo trượt xuống khỏi đùi Hoắc Vân Thâm, ngoan ngoãn chạy qua, đến trước giường chớp đôi mắt to đen nhánh nhìn ông cụ.

Hoắc Tuân chăm chú tỉ mỉ quan sát đứa nhỏ, lại càng khẳng định chắc chắn hơn đứa nhỏ này mang dòng máu nhà họ Hoắc.

"Không ngờ đời này Hoắc Tuân ta lúc sắp chết còn được nhìn thấy chắt của mình, lần này ta có chết cũng có thể nhắm mắt được rồi."

Hoắc Tuân xúc động cảm thán một câu.

"Ông, ông sẽ khỏe lại mà, đừng nói mấy câu xui xẻo đấy." Hoắc Vân Thâm đáp lại.

Lúc này Anh Bảo đột nhiên lại thốt ra một câu: "Ông cố nội sẽ không chết đâu, ông cố có thể sống đến hai trăm tuổi."

"Hả? Ông cố có thể sống đến hai trăm tuổi sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui