Editor: Nguyetmai
Hoắc Vân Thâm kinh ngạc hỏi, anh đã giấu rất kỹ như vậy rồi, làm sao chị ấy vẫn tìm được?
Chị ấy cầm tinh chó nghiệp vụ à?
"Đương nhiên là biết rồi, mỗi thứ trong nhà em chị đều tìm hiểu rõ ràng. Chúng ta là chị em chứ có phải ai xa lạ đâu, của em không phải là của chị sao? Của chị thì cũng là của anh Diệp nhà chúng ta rồi, hì hì."
Mọi người đều nói con gái luôn hướng về bên ngoài, giờ thì anh đã hiểu rõ rồi.
Một khi người chị này của anh đã coi trọng ai thì có thể moi tim mình ra, dùng hai tay dâng tặng cho đối phương.
Anh thật sự lo lắng thay chị ấy, chị ấy liều chết hạ mình như vậy, Diệp Tầm người ta có thể coi trọng chị ấy sao?
Một khi đã yêu, tình yêu của Hoắc Tam Nghiên sẽ nóng như lửa, cố gắng quên mình, hoàn toàn không so đo tính toán thái độ của đối phương đối với mình. Cô đưa chai rượu cho Diệp Tầm, còn đưa cả dụng cụ mở chai: "Anh Diệp, nào, uống cái này đi."
Diệp Tầm lặng lẽ nhận lấy dụng cụ mở chai và mở ra chai rượu vang, rót rượu, sau đó buồn bực uống nguyên một cốc.
"..." Hoắc Vân Thâm quả thật hết chỗ nói rồi.
Xem một chai rượu vang mấy triệu như CocaCola à?
Thật đúng là phí của trời.
"Anh Diệp, tôi uống với anh!"
Hoắc Tam Nghiên chủ động rót cho mình một chút rồi cạn chén cùng Diệp Tầm.
Hứa Hi Ngôn biết Diệp Tầm luôn sĩ diện, hôm nay gặp phải Hoắc Vân Thâm, có lẽ không chỉ mặt mũi bên ngoài mà ngay cả lớp lót bên trong cũng thua sạch rồi.
Anh ta phiền muộn như vậy cũng là chuyện bình thường, cho nên cô không cản anh ta uống rượu giải sầu.
Cô chịu trách nhiệm chăm sóc Anh Bảo và Hoắc Vân Thâm ăn cơm, gắp thức ăn ngon còn nóng hổi vào trong bát của bọn họ.
"Anh Hoắc, ăn nhiều vào."
"Ừ, em cũng ăn đi."
Hoắc Vân Thâm và cô nhìn nhau cười.
Anh ăn rất ngon miệng, chủ yếu là bởi vì cô nấu nước dùng rất đậm đà.
Nước này tuyệt đối khác với trong quán lẩu bên ngoài, cô làm còn nguyên nước nguyên vị, rất nguyên chất, hàng thật giá thật, quan trọng nhất chính là vô cùng sạch sẽ và đầy đủ dinh dưỡng.
Ăn thức ăn cô gắp cho, Hoắc Vân Thâm thật lòng cảm thấy Hứa Hi Ngôn đúng là một người vợ tốt hiếm thấy. Cô vừa đảm đang việc bếp núc vừa thông thạo công việc bên ngoài, thậm chí đánh thắng cả đám lưu manh, mọi thứ đều tinh thông xuất chúng.
Anh phải sớm cưới cô về nhà thì có thể yên tâm được.
Diệp Tầm ngồi đối diện Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm, nhìn hai người bọn họ thỉnh thoảng trao nhau ánh mắt ấm áp, trong lòng anh ta rất buồn bực.
Buồn bực thì chỉ có thể thông qua rượu để làm cho mình tê dại.
Sau khi anh ta và Hoắc Tam Nghiên uống hết một chai rượu vang, Hoắc Tam Nghiên lại chạy qua căn hộ 101 mang mấy chai qua, chịu trách nhiệm cho anh ta uống đủ.
Hoắc Vân Thâm nhìn bộ dạng chị mình lấy lòng Diệp Tầm thì cảm thấy bà chị già chẳng có chút tiền đồ nào cả. Thấy vậy, anh không khỏi thở dài lắc đầu.
"Này, em trai, không phải chỉ uống của em có mấy chai rượu thôi sao, em xem mình hẹp hòi chưa kìa."
Hoắc Tam Nghiên nhìn thấy ánh mắt của anh thì cho rằng anh tiếc rượu, cũng rót cho anh một chén: "Được rồi, được rồi, cho em uống cùng là được chứ gì?"
"Hai người uống đi, em không muốn uống đâu."
Hoắc Vân Thâm đã rất lâu không uống rượu. Bây giờ ở trước mặt người mình thích, anh lại càng không muốn thất thố, cho nên cố gắng không uống.
Diệp Tầm đã hơi ngà ngà say, liếc nhìn anh và buồn bã nói: "Anh không nể mặt tôi sao? Người phụ nữ của tôi anh đã cướp đi rồi, tôi uống chén rượu này đã tính là gì?"
Hứa Hi Ngôn vừa nghe anh ta nói vậy thì cảm thấy da đầu tê dại, rất sợ anh ta sẽ nói tiếp những lời nhảm nhí nên cầm cốc đưa cho Hoắc Vân Thâm, khích lệ nói: "Anh Hoắc, uống chết anh ta đi, em bao tới cùng."
Vợ đã lên tiếng, anh liền nghe.
Hoắc Vân Thâm cầm chén rượu lên uống cạn với Diệp Tầm.
Ban đầu chỉ định uống một ít, kết quả thỉnh thoảng Diệp Tầm lại chạm ly với anh, anh không từ chối được nên uống thêm mấy ly.
Tới cuối bữa, Diệp Tầm cũng uống khá nhiều nên câu nào câu nấy đều nói không rõ ràng: "Hoắc Vân Thâm, tôi cho anh biết..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...