Editor: Nguyetmai
"Đúng vậy, sau này là mình hâm mộ cậu, mình hâm một cậu có một người chồng cực kỳ đẹp trai, còn có một bé gái cực kỳ đáng yêu. Ngôn Ngôn, cậu phải tin rằng, Chúa luôn giữ những điều tốt đẹp nhất ở cuối con đường, cuối cùng cậu đã đợi được hạnh phúc của chính mình rồi, mình chúc phúc cho cậu."
Hai người cụng ly, vui vẻ ăn thịt nướng.
Chưa ăn được bao nhiêu thịt thì đột nhiên có vài người lạ mặt xộc vào phòng, động tác của đối phương vừa nhanh nhẹn vừa hung hãn, không phân biệt tốt xấu gì cả, trực tiếp bắt lấy Hứa Hi Ngôn.
Hứa Hi Ngôn nhất thời sơ suất nên lúc cô phản ứng lại thì đã bị đám người đó bao vây.
"Buông tôi ra! Các người là ai?
Lúc Hứa Hi Ngôn vùng vẫy thì đạp trúng chai rượu, chai rượu ngã xuống vỉ nướng thịt nên cả rượu vang và vỉ nướng thịt đều bị rơi xuống đất.
Phương Tiểu Tranh thấy Hứa Hi Ngôn bị bọn họ lôi ra khỏi phòng thì vội vã chạy đuổi theo, muốn kéo cô lại: "Này, các người làm gì vậy? Buông cô ấy ra."
Đối phương ra tay vừa hung hãn vừa tàn nhẫn, dùng một chân đá Phương Tiểu Tranh té xuống đất, mang Hứa Hi Ngôn đi.
"Ngôn Ngôn…"
Phương Tiểu Tranh bò dậy đuổi theo ra khỏi quán thịt nướng, nhưng bên ngoài nào còn bóng dáng của Hứa Hi Ngôn nữa?
Lúc này Phương Tiểu Tranh cảm thấy từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu của mình lạnh toát, trong lòng cô có một ý nghĩ đáng sợ là, Hứa Hi Ngôn bị bắt cóc rồi, làm sao đây?
Ban ngày ban mặt mà những người đó cũng dám vọt vào bắt người, còn táo tợn hơn đám cướp nữa, có khi nào Hứa Hi Ngôn sẽ gặp nguy hiểm không?
Phương Tiểu Tranh kinh hoảng, định báo cảnh sát nhưng lại nghĩ báo rồi thì vẫn phải đợi vì việc khai báo làm chứng không hề nhanh như chúng ta tưởng tượng.
Quá lo lắng cho sự an toàn của Hứa Hi Ngôn nên Phương Tiểu Tranh chỉ còn cách xin giúp đỡ ở nhiều nơi.
Phương Tiểu Tranh nghĩ đến Hoắc Vân Thâm, lúc trước anh cho cô số điện thoại, nói với mình rằng nếu có gặp khó khăn thì hãy gọi cho anh, anh sẽ giúp cô vô điều kiện.
Lúc đó cô chỉ nghĩ rằng Hoắc Vân Thâm đang khách sáo mà thôi, cô cũng không có gì khó khăn đến mức cần nhờ anh nhưng mà bây giờ, Phương Tiểu Tranh không thể suy nghĩ thêm nữa, có cách thì dùng còn hơn là ngồi không chờ đợi.
Số điện thoại mà Hoắc Vân Thâm cho Phương Tiểu Tranh là số của Dịch Tiêu, Dịch Tiêu thấy Phương Tiểu Tranh gọi cho mình thì hơi bất ngờ, nghe cô nói Hứa Hi Ngôn đã xảy ra chuyện thì nhanh chóng báo cho Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm nghe Hứa Hi Ngôn bị bắt cóc, lo lắng muốn chết, anh không quan tâm bản thân còn chưa thay quần áo và giày mà đã vội đẩy xe lăn ra cửa, đồng thời ra lệnh: "Mau, phái người đi tìm, chắc chắn phải tìm thấy cô ấy trong thời gian sớm nhất, nhớ phải bảo đảm an toàn của cô ấy!"
"Cậu chủ, tôi đã phái người đi điều tra rồi, chắc sẽ có tin tức ngay thôi."
Từ trước đến nay Dịch Tiêu luôn biết phân biệt việc nặng việc nhẹ, việc gấp hay không gấp.
Còn chưa ra đến cổng nhà họ Hoắc, người Dịch Tiêu phái đi điều tra đã trở lại, bọn họ đã kiểm tra camera quan sát của cửa hàng thịt nướng, xác định được xe của nghi phạm hiện đang chạy đến một trang viên tư nhân.
Nhưng nơi đó phòng thủ nghiêm mật, người ngoài rất khó nhìn trộm vào bên trong.
Tốt, rất tốt, có người ban ngày ban mặt mà cũng dám động đến Hứa Hi Ngôn, đúng là chán sống mà.
Hoắc Vân Thâm muốn tự mình đi cứu Hứa Hi Ngôn nhưng bây giờ anh hành động bất tiện nên càng kéo dài thời gian hơn, biện pháp tốt nhất bây giờ là phái thủ hạ nhanh nhẹn nhất chấp hành nhiệm vụ giải cứu.
Phái ai thì được đây?
Người phù hợp nhất bây giờ không ai khác chính là Diệp Tầm.
Hoắc Vân Thâm đã biết thân phận thật sự của Diệp Tầm từ lâu, anh ta là thành viên xuất sắc nhất của JS, biệt hiệu là Ám Long.
Lúc Hoắc Vân Thâm gọi điện đến tìm Diệp Tầm thì anh ta đang tắm rất thoải mái.
Diệp Tầm vừa nhìn đã biết đây là số của Hoắc Vân Thâm, lúc trước anh đã từng gọi nhờ anh ta đi đón Anh Bảo giúp, không biết hôm nay lại gọi điện đến làm gì?
Diệp Tầm lười nhác nhấc máy: "A lô?"
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...