Editor: Nguyetmai
Mặt cô ấy đỏ như vậy có phải vì nhìn thấy dáng vẻ này của mình không?
Xong rồi, xong rồi, lần này tiêu rồi, anh thật sự không muốn để lại bất kỳ ấn tượng xấu nào trong lòng cô.
Hoắc Vân Thâm thầm buồn bã một hồi. Sau đó, Hứa Hi Ngôn cầm một bộ quần áo sạch sẽ quay trở lại, vì nghĩ đến việc hai cánh tay anh bị thương không tiện cởi nên cô đã tìm một chiếc áo sơ mi.
Hoắc Vân Thâm mặc áo sơ mi trắng vào càng tôn thêm khí chất hiên ngang của anh, trông cực kỳ hấp dẫn.
Hứa Hi Ngôn giúp anh cài xong cúc áo, cô chừa lại hai cái không cài, sau đó lui ra sau hai bước cẩn thận ngắm anh, cười nói: "Ừm, đẹp trai lắm!"
"Cảm ơn."
Khóe môi Hoắc Vân Thâm nhếch lên một đường cong đẹp mắt, nghe thấy lời khen của cô còn có tác dụng hơn cả uống tiên đan.
Giờ tâm trạng của anh đã tốt lên rất nhiều, ngay cả vết thương cũng chẳng cảm thấy đau nữa.
"Anh ăn cơm chưa?"
Lúc Hứa Hi Ngôn đẩy anh ra khỏi phòng tắm liền hỏi thăm, chưa đợi nghe câu trả lời cô đã tự nói: "Em đoán tám mươi phần trăm là chưa ăn, để em đi nấu chút gì cho anh nhé, đúng lúc em cũng chưa ăn, có thể cùng ăn với anh luôn."
"Được."
Hoắc Vân Thâm gật đầu, nói thật, khoảng thời gian hai người không gặp nhau này, anh thật sự rất nhớ tay nghề nấu nướng của cô.
Hứa Hi Ngôn đẩy anh trở về phòng khách, rót nước cho anh uống rồi đi vào nhà bếp.
Lướt mắt qua một vòng cô phát hiện ra chỗ anh đã lâu không nấu nướng nên đã chẳng còn nguyên liệu nấu ăn nào có thể sử dụng nữa.
Bước ra khỏi nhà bếp, cô đề nghị: "Anh Hoắc, qua chỗ em nhé, bên nhà em có đủ đồ ăn hơn."
"Được."
Cô nói đi đâu thì đi đó.
Chỉ cần có cô, dù là núi đao biển lửa anh cũng không chùn bước.
Hứa Hi Ngôn nhìn anh cười một tiếng, sau đó đẩy anh qua tấm cửa kính bước sang nhà 102.
Cô bảo Hoắc Vân Thâm ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, đợi nấu nướng xong sẽ gọi anh.
Khi Hứa Hi Ngôn nấu xong, bước ra gọi anh ăn cơm thì thấy Hoắc Vân Thâm đã nằm ngủ thiếp đi trên sofa rồi.
"Anh H..."
Chữ "Hoắc" nghẹn lại trong cổ, cô không nhẫn tâm đánh thức anh, vì cô biết áp lực của anh trong khoảng thời gian này lớn đến nhường nào. Anh đã vất vả không biết ngày đêm ở bệnh viện, chắc chắn là mệt muốn chết rồi.
Vậy cứ để cho anh ngủ một giấc thật ngon đi.
Hứa Hi Ngôn đi vào trong phòng tìm một tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người Hoắc Vân Thâm, sau đó ngồi xổm trước mặt anh, nhìn anh với ánh mắt dịu dàng.
Chỉ lúc anh ngủ thiếp đi, cô mới dám ngắm anh không chút kiêng kỵ như vậy.
Sắc mặt anh lúc ngủ có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng, vẫn không thể lấn át được khí chất đẹp trai của mình.
Ánh mắt cô nhìn lên mi tâm đang nhíu chặt của anh, trái tim cô như bị kim đâm, cảm giác nhức buốt.
Cô duỗi ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn chỗ mi tâm của anh, tiện thể im lặng phác họa hàng lông mày rậm kia.
Thật đẹp, thật đẹp quá.
Thật sự hi vọng sau này ngày nào cũng có thể nhìn thấy dung nhan anh tuấn này của anh thì tốt biết bao?
Hứa Hi Ngôn ghé sát bên cạnh sofa, im lặng nhìn anh, không biết bao lâu trôi qua, cơn buồn ngủ ập đến, cô cũng dần nhắm mắt lại.
Bên ngoài sắc trời đã tối, đèn đường đã lên nhưng trong phòng lại tối đen như mực.
Hoắc Vân Thâm rơi vào một giấc mơ tuyệt vọng, cảnh tượng trong giấc mơ được khắc hoạ như thật. Những gì diễn ra ban ngày đã làm anh mơ một cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ.
Trong giấc mơ anh thấy mình một thân một mình, bị vứt bỏ ở một vùng hoang vắng, người cuối cùng muốn rời đi là Hứa Hi Ngôn.
Gương mặt cô thấm đẫm nước mắt, đau khổ nhìn anh, nói với anh: "Anh Hoắc, em phải đi đây."
Anh chưa từng nhìn thấy Hứa Hi Ngôn bi thương như vậy, trái tim anh cũng vô cùng đau đớn, trong lòng rất không nỡ: "Em định đi đâu? Ngay cả em cũng muốn bỏ anh mà đi sao?"
"Anh Hoắc, em ở lại thì có ý nghĩa gì? Anh có quan tâm đến em không? Trong lòng anh em là gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...