Editor: Nguyetmai
Biết anh dễ ngại, Hứa Hi Ngôn đành giữ thể diện cho anh, không cởi quần của anh ra mà cô xắn ống quần của anh lên đến trên đầu gối.
Đầu gối của anh cũng bị mảnh vụn thủy tinh đâm vào làm bị thương, bị rách mấy vết liền, nhìn vào khiến cho người ta đau lòng không chịu nổi.
Hứa Hi Ngôn không nói gì, cô bắt đầu xử lí miệng vết thương giúp anh, khi thuốc sát trùng dính lên miệng vết thương, Hứa Hi Ngôn phát hiện rõ ràng đầu gối của anh hơi hơi run lên.
Phản ứng này của anh thật quá bất ngờ, Hứa Hi Ngôn ngạc nhiên hỏi: "Anh Hoắc, anh có thấy đau lắm không?"
Sự chú ý của Hoắc Vân Thâm hoàn toàn đặt lên người cô, khi cô hỏi anh, anh cũng chỉ trả lời thật thà: "Hơi đau một chút, nhưng mà không sao đâu."
"Thật sao? Tốt quá rồi! Có phải chân của anh có cảm giác rồi không?"
Hứa Hi Ngôn như phát hiện ra một bí mật to lớn, cô mừng rỡ nhìn anh, chờ đợi phản ứng của anh.
"Có cảm giác?"
Hoắc Vân Thâm lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn về đầu gối của mình, biểu cảm của anh còn ngạc nhiên hơn cả Hứa Hi Ngôn: "Cảnh Hi, em thử giúp tôi sát trùng lại xem? Liệu có phải chỉ là ảo giác của tôi không?"
Hứa Hi Ngôn bôi nước thuốc lên lần nữa, lúc này Hoắc Vân Thẩm cảm nhận được sự đau nhói rõ ràng.
Đúng vậy, vô cùng chân thật, anh đã cảm nhận được rồi.
"Cảnh Hi, tôi cảm nhận được rồi, cảm giác đau ấy."
Hoắc Vân Thâm mừng rỡ khôn xiết, anh kích động dùng đôi tay bị bọc kín như bánh chưng của mình vỗ vỗ lên mu bàn tay cô.
Hứa Hi Ngôn cũng vui mừng thay anh: "Anh Hoắc, đây đúng là một chuyện tốt, điều này chứng tỏ anh đã khôi phục lại cảm giác rồi. Anh có nhớ lần trước ở nước E, anh đã xông ra cứu tôi như thế nào không? Nếu như không phải chân anh có sức, làm sao anh có thể đứng lên để cứu tôi được?"
Đúng vậy, anh vẫn luôn bỏ quên vấn đề này.
Trước đây, khi anh cứu Anh Bảo ở trong sở thú, cũng như khi anh cứu Hứa Hi Ngôn, chỉ khi hai tay phối hợp với đôi chân mới có thể hoàn thành được động tác khó khăn như vậy.
Một giây trước, Hoắc Vân Thâm còn bị sự mất mát to lớn cùng sự tuyệt vọng bủa vây, lúc này đây anh lại cảm thấy như mình đã nhìn thấy một luồng ánh sáng trong bóng đêm.
Hai tâm trạng này đối lập mãnh liệt, ngay lúc này, Hoắc Vân Thâm không biết phải đối mặt với tâm trạng vừa vui vừa buồn của mình như thế nào? Anh chỉ kích động nhìn vào trong đôi mắt cô.
Có điều, cảm giác vừa xúc động vừa vui mừng này chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi, cảm xúc u ám lại lập tức xâm chiếm lòng anh.
Anh âm thầm lắc đầu, tuyệt vọng lên tiếng: "Không thể nào! Có lẽ tôi đã vui mừng quá sớm rồi. Báo cáo của Giáo sư Tần đã có rồi, ông ấy nói tôi không còn hi vọng gì."
Hứa Hi Ngôn thấy anh lại bắt đầu cam chịu, cô bắt lấy cổ tay anh, nói: "Ai bảo anh không có hi vọng chứ? Anh Hoắc, tôi nói này, anh có hi vọng, anh hoàn toàn có thể đứng lên được. Không tin thì anh xem này!"
Hứa Hi Ngôn bỏ thuốc sát trùng trong tay xuống, cô lấy một tập tài liệu từ trong túi xách của mình rồi mở ra cho Hoắc Vân Thâm xem.
Hoắc Vân Thâm đọc qua, phát hiện cô đang cầm bản báo cáo mà bệnh viện đưa cho, giống hệt như bản báo cáo mà trước đó Hoắc Cảnh Đường đã lấy được.
Anh không xem kỹ nội dung, hụt hẫng nói: "Báo cáo cũng đã nói tỷ lệ hồi phục của tôi là không rồi."
"Anh xem kỹ lại lần nữa đi! Chỗ này này!"
Hứa Hi Ngôn chỉ vào kết quả trong báo cáo, để cho anh xem thật kỹ.
Hoắc Vân Thâm cẩn thận nhìn lại lần nữa, nhưng anh phát hiện kết quả của bản báo cáo này lại không giống với kết quả lần trước anh được xem, bản báo cáo này nói rằng các vấn đề về xương cốt và thần kinh của anh đều đang khôi phục rất tốt, tỷ lệ hồi phục đạt đến 80%."
"Cái này… Sao có thể…"
Hoắc Vân Thâm không hiểu vì sao lại có đến hai bản báo cáo, hơn nữa đều được Giáo sư Tần Khôn ký tên?
"Anh Hoắc, anh có biết không? Bản báo cáo này mới là thật, bản mà anh trai anh cho anh xem là giả đó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...