Editor: Nguyetmai
Lần trước xảy ra vụ án lớn như vậy mà cũng không đuổi được Hứa Hi Ngôn ra khỏi giới giải trí, Hứa Tâm Nhu cảm thấy cô quả thực quá may mắn.
Từ một tội phạm giết người, cô có thể thành công rửa sạch mọi tội lỗi, hơn nữa còn bình yên vô sự quay về đoàn làm phim.
Hứa Tâm Nhu thật sự muốn biết Hứa Hi Ngôn rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể hết lần này tới lần khác vượt qua mọi khó khăn như vậy?
Sau đó, Hứa Tâm Nhu mở ra trang chủ cuộc bình chọn vai nữ chính cho bộ phim "Ngọn Nguồn Tội Lỗi", thì bất ngờ phát hiện: ba ngày trước Cảnh Hi vốn còn là người được đề cử thứ ba song bây giờ cô đã đuổi kịp và vượt lên vị trí thứ hai, thậm chí số phiếu hiện tại còn đe dọa vị trí của người thứ nhất.
M* nó, cứ theo tốc độ này, đến lúc kết thúc cuộc bình chọn, có khi Hứa Hi Ngôn lại được bình chọn nhiều nhất.
Nếu chẳng may Hứa Hi Ngôn được nhận vai diễn này, không biết nó sẽ còn hot thế nào nữa?
Không được, không được, Hứa Tâm Nhu quyết không cho phép loại chuyện này xảy ra, bây giờ trong lòng cô ta đã nghĩ xong kế sách.
Khi Hứa Hi Ngôn đến tìm Linda trang điểm, Hứa Tâm Nhu giả vờ quan tâm nói: "Cảnh Hi, gần đây có khỏe không? Lần trước tôi không ở đoàn làm phim, cũng không biết cô xảy ra nhiều chuyện như vậy."
Hứa Hi Ngôn liếc cô ta một cái, trong lòng thầm cười lạnh, ha ha, lúc đó thấy mình dính vào vụ án giết người, chắc chắn chị ta đã thầm vui mừng lắm nhỉ!
Bây giờ còn có thể giả vờ thông cảm, thật đúng là bội phục!
"Cảm ơn chị Hứa đã quan tâm, nghe nói chị Hứa xin nghỉ, có phải là đi du lịch không? Chị đi cùng Tổng Giám đốc Sở à? Đi chơi vui vẻ chứ?" Hứa Hi Ngôn cố ý nói.
"Ha ha, cũng được."
Hứa Tâm Nhu không ngờ cô đột nhiên hỏi như vậy, cô ta chột dạ, mặt lúc đỏ lúc trắng, cô ta đâu có đi du lịch cùng Sở Vũ Hách chứ?
Nếu như người ta biết cô ta bị ông chủ Lí của Liên Chúng bao một tuần, vậy chẳng phải cô ta tiêu đời rồi sao.
Linda bắt đầu trang điểm giúp Hứa Hi Ngôn nên không thể tiếp tục đề tài này được nữa, Hứa Tâm Nhu rất sợ Hứa Hi Ngôn nói ra một vài chuyện không nên nói, bèn đứng dậy rời khỏi phòng hóa trang.
Buổi sáng quay phim khá thuận lợi, khi rời khỏi trường quay, Hứa Tâm Nhu gọi Hứa Hi Ngôn lại.
Hứa Hi Ngôn không rõ cô ta tìm mình có chuyện gì nên hỏi: "Chị Hứa còn có việc gì sao?"
Xung quanh không có người, Hứa Tâm Nhu nói: "Ngôn Ngôn, tao có chuyện muốn nói cho mày biết, ông nội bị bệnh rồi."
"Cái gì? Ông nội bị bệnh? Bệnh gì? Có nghiêm trọng không? Các người có đưa ông đi bệnh viện không?"
Hứa Hi Ngôn vừa nghe ông nội bị bệnh thì trong lòng vô cùng lo lắng.
Hứa Tâm Nhu biết ông cụ là một lá bài có thể dùng được nên cố ý thừa nước đục thả câu: "Bệnh rất nặng, mày vẫn nên quay về thăm đi!"
Hứa Tâm Nhu nói xong liền xoay người bỏ đi, trong khi đó, Hứa Hi Ngôn vô cùng lo lắng.
Ông nội bị bệnh thế nào?
Có phải người phụ nữ Tô Nhụy kia lại ngược đãi ông hay không?
Bọn họ có mời bác sĩ tới khám bệnh cho ông không?
Nghĩ tới đây, Hứa Hi Ngôn cảm thấy không yên lòng. Sau khi kết thúc công việc, Diệp Tầm cũng vừa vặn lái xe tới đón cô.
Vì đề phòng người nhà họ Hứa lại đánh lén mình giống như lần trước, Hứa Hi Ngôn dẫn Diệp Tầm đi cùng.
Trong phòng khách nhà họ Hứa, Tô Nhụy đang đeo thử đồ trang sức mới mua được thì nghe được tin báo Hứa Hi Ngôn trở về, bà ta sợ đến mức vội ôm chặt đồ trang sức trốn vào phòng.
Hứa Hi Ngôn và Diệp Tầm đi vào trong nhà nhưng không thấy có ai nên đi thẳng lên phòng của ông nội trên tầng.
Ở trong phòng, ông cụ quay lưng về phía cánh cửa và ngồi ngơ ngác bên giường, đang xé rách tấm vỏ chăn cũ, khắp nơi trên mặt đất đều là ruột bông bị xé nhỏ.
Hứa Hi Ngôn đi vào trong phòng, ngồi xổm bên giường và cất tiếng gọi: "Ông nội!"
Ông cụ không phản ứng, tiếp tục xé vỏ chăn, sau đó còn nhét vào trong miệng và không ngừng nhai, đến khi không nuốt được mới nhổ ra.
Hứa Hi Ngôn lại gọi thêm vài tiếng, nhưng ông cụ trước sau không có bất kỳ phản ứng nào.
Thấy ông tiếp tục ăn bông, Hứa Hi Ngôn lập tức cướp lấy: "Ông nội, thứ này không thể ăn được đâu!"
Ông cụ dường như không nghe thấy, lại tiếp tục xé ruột bông và bỏ vào trong miệng.
"Ông nội..."
Nhìn cảnh tượng như vậy, Hứa Hi Ngôn đau lòng, nước mắt chỉ chực rơi xuống, ông cô bệnh không nhẹ, không chỉ không nhận ra cô là ai mà còn ăn cả những thứ không nên ăn như vậy.
Nhìn dáng vẻ đờ đẫn của ông cụ, trong lòng Hứa Hi Ngôn đã có một quyết định.
Cô lau nước mắt, quay đầu lại nói với Diệp Tầm: "Nhị sư huynh, em muốn đón ông nội đi, đưa ông tới bệnh viện để trị liệu, anh có thể giúp em không?"
Diệp Tầm ủng hộ quyết định của cô: "Được, anh giúp em."
Hứa Hi Ngôn nâng cánh tay của ông cụ lên, khẽ nói: "Ông nội, ông đi cùng Ngôn Ngôn rời khỏi đây nhé?"
Mắt ông cụ đờ đẫn ngước lên nhìn Hứa Hi Ngôn nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.
Diệp Tầm tiến lên, đón lấy ông cụ trong tay Hứa Hi Ngôn nói: "Em qua đây, để anh tới dìu ông, em giúp ông đi giày đi."
"Được."
Diệp Tầm đỡ ông cụ xuống giường, Hứa Hi Ngôn giúp ông nội đi giày, sau đó, hai người đỡ cụ già ra khỏi phòng.
Khi xuống tầng, bọn họ gặp Hứa Tấn Sơn từ ngoài phòng khách đi vào, ông ta thấy bọn họ chuẩn bị đưa ông cụ xuống tầng thì vội hỏi: "Ngôn Ngôn, hai đứa định làm gì vậy?"
Hứa Hi Ngôn lạnh lùng nhìn ông ta, nói: "Tôi muốn đưa ông nội đi."
"Ngôn Ngôn, lần trước không phải đã nói rồi sao? Ba đã thuê người tới chăm sóc cho ông nội rồi, bây giờ con còn muốn đưa ông đi đâu hả?"
Hứa Tấn Sơn muốn giữ ông cụ ở nhà lại chẳng qua là vì nghĩ đến sau này có thể nắm thóp được Hứa Hi Ngôn, ông ta làm sao có thể đồng ý để cho bọn họ dẫn ông cụ đi được!
"Ông đã bệnh thành như vậy, nhốt ở nhà chỉ càng khiến cho ông bệnh nặng hơn, tôi muốn đưa ông đi bệnh viện." Hứa Hi Ngôn nói.
"Ngôn Ngôn, con nghe ba nói đi, ông nội con lớn tuổi rồi, cho dù con có đưa ông đi bệnh viện cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu. Nghe ba nói, con đưa ông nội về phòng đi."
Hứa Tấn Sơn qua định đỡ ông cụ quay lại, nhưng bị Diệp Tầm đẩy ra.
Hứa Tấn Sơn lảo đảo, suýt nữa ngã xuống, sau khi đứng vững, ông ta nhìn về phía Diệp Tầm với vẻ mặt khó chịu, thấy anh ta ăn mặc kỳ lạ lại còn nhuộm tóc bạc, vừa nhìn đã không có ấn tượng tốt.
Ông ta không ngờ hôm nay Hứa Hi Ngôn trở về còn dẫn theo người giúp đỡ, bây giờ không có cách nào lấy đá chọi đá với Hứa Hi Ngôn được, chỉ có thể thử thay đổi sách lược: "Được rồi, Ngôn Ngôn, nếu con muốn dẫn ông nội đi thì phải chăm sóc ông cẩn thận đấy."
"Tôi biết rồi."
Đưa ông nội đi ít nhất còn tốt hơn để ông ở lại nhà họ Hứa chịu khổ.
Khi Hứa Tấn Sơn bỏ đi, nói một câu: "Ngôn Ngôn, con thu xếp xong cho ông nội thì qua phòng đọc sách của ba, ba tìm con có chút việc."
Hứa Hi Ngôn không trả lời, xoay người đi cùng Diệp Tầm đưa ông nội ra khỏi nhà họ Hứa.
Lúc Hứa Hi Ngôn quay lại, cô không đi tìm Hứa Tấn Sơn ngay mà mượn cơ hội lên gác xép tìm kiếm di vật do mẹ để lại xem có manh mối liên quan tới người đàn ông có biệt hiệu "F" kia không.
Ở trên gác xép, Hứa Hi Ngôn tìm được một cái rương gỗ cũ nát đựng di vật của mẹ. Chỉ có điều, cái rương đã khóa hơn nữa ổ khóa đã rỉ rét loang lổ.
Hứa Hi Ngôn vốn có chìa khoá, nhưng lần trước khi gặp phải rắc rối ở nước E, cô không cẩn thận đã làm mất chìa.
Dù không có chìa khoá để mở, nhưng việc này cũng không làm khó được cô.
Cô đã học qua tháo dỡ mìn, cũng học qua cách cạy khóa mở két, một cái khóa nát như vậy với cô chỉ đơn giản giống như một bữa ăn sáng.
Hứa Hi Ngôn tìm một sợi kẽm nhỏ, chẳng bao lâu đã mở khóa xong.
Mở cái rương gỗ ra, Hứa Hi Ngôn bắt đầu tìm kiếm đồ bên trong.
Dù sao Cảnh Như Nguyệt đã qua đời rất nhiều năm, đồ vật giữ lại không còn nhiều, những đồ đáng giá đã sớm biến mất nên bây giờ chỉ còn lại một ít sách vở không đáng giá.
Hứa Hi Ngôn lật tìm hết quyển này tới quyển khác, bất ngờ phát hiện ra một quyển nhật ký có khóa mật mã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...