Bảo Bối Giá Trên Trời

Editor: Nguyetmai

Cảnh Chiến Nam kiểm tra hơi thở của hai người, thấy vẫn còn thở, ông lập tức dặn dò cấp dưới, dùng cáng cứu thương khiêng hai người đi.

...

Tại căn cứ đóng quân của Quân đoàn Số 1.

Sau khi Hứa Hi Ngôn tỉnh lại liền cảm thấy gáy mình rất đau.

Nhìn không gian xung quanh, cô biết mình đang ở căn cứ. Thấy bên cạnh không có Hoắc Vân Thâm, cô sợ hãi nhảy nhanh từ trên giường xuống.

Cô không kịp đi giày, chân trần chạy ra phía ngoài cửa thì gặp Diệp Tầm tiến đến, vội vàng hỏi: "Nhị sư huynh, anh Hoắc sao rồi? Đưa đi bệnh viện chưa?"

"Đưa đi bệnh viện rồi, nhưng có thể cứu sống được hay không còn phải xem số anh ta thế nào."

Diệp Tầm rất không vui, thầm mắng thằng nhóc họ Hoắc kia đúng là mạng lớn.

Đại ca Kình Dạ của bọn họ đưa người đi cứu tướng quân Quinn đã tiện thể cứu cả thằng nhóc kia, giờ cũng đã đưa đến bệnh viện.


"Giờ em phải đi thăm anh ấy, anh có thể đưa em đi không?"

Hứa Hi Ngôn quá lo lắng, đến mức không hề nghe ra mùi giấm chua trong giọng nói của Diệp Tầm.

"Đi cái gì mà đi? Em xem thử bây giờ em như thế nào, còn có thể ra ngoài sao?"

Diệp Tầm tức giận nhìn cô, dám giấu anh ta, đi theo tên họ Hoắc lén chạy tới nước E, món nợ này anh còn chưa tính, giờ còn dám quan tâm đến tên họ Hoắc trước mặt anh như vậy.

Hứa Hi Ngôn cúi đầu nhìn, cả người mình từ trên xuống dưới đều là máu, chiếc váy dài Bohemian đẹp đẽ đã bị cô xé đi băng bó vết thương của hai người đàn ông.

Giờ cái váy của cô nát như nhặt được trong đống rác, gần như là một bộ đồ rách, nếu nói cô như dân chạy nạn chắc canh ta là không quá.

Cô ôm cánh tay theo bản năng, nói: "Vậy anh mau đi tìm cho em bộ quần áo đi!"

"Anh đúng là nợ em mà!"

Diệp Tầm tức giận mắng một câu, quay người bỏ đi.

Uổng công anh ta lo lắng cho cô muốn chết, kết quả giờ trong đầu cô chỉ nghĩ đến tên họ Hoắc kia, thật sự không biết họ Hoắc kia đã cho cô uống bùa mê thuốc lú gì.


Mặc dù cực kỳ không tình nguyện nhưng Diệp Tầm vẫn tìm cho cô một bộ quần áo kiểu nam sạch sẽ.

Hứa Hi Ngôn tắm rửa, thay quần áo xong liền vội vàng thúc giục Diệp Tầm đưa cô đi bệnh viện.

"Giờ đi làm gì? Người còn chưa tỉnh, em đi cũng uổng công thôi.

Diệp Tầm ngồi vắt chân trên ghế, bộ dạng phách lối, gương mặt lạnh lùng, không vui nói.

"Anh ấy vì cứu em mới bị thương, dù em không thể giúp được gì thì ít nhất cũng phải túc trực bên cạnh, tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Nếu không phải Hứa Hi Ngôn không biết Hoắc Vân Thâm được họ đưa đến bệnh viện nào thì giờ chắc cô đã tự đi tìm rồi.

Diệp Tầm đạp một chiếc ghế, đi đến bên cạnh cô, đứng từ trên cao nhìn xuống cô, hỏi: "Em dám nói em không có quan hệ gì với anh ta? Em dám thề nói em không thích anh ta? Tiểu Hi Hi, em cho rằng anh là thằng ngu không thể nhìn ra sao? Lén anh ra nước ngoài du lịch với anh ta, cùng ăn cùng ở, tám mươi phần trăm là đã hôn môi rồi!"

Là sắp hôn, nhưng vẫn còn thiếu một chút.

Bộ dạng điên cuồng của anh ta làm cho Hứa Hi Ngôn cực kỳ nhức đầu.

"Được được được, em nói thật với anh, em thích anh Hoắc, em thưởng thức anh ấy, sùng bái anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy, thầm mến anh ấy, nếu em muốn tìm bạn trai thì sẽ tìm anh ấy."

Hứa Hi Ngôn bất chấp mọi thứ, ngửa bài thì ngửa bài, ai sợ ai chứ?

Nghe thấy vậy, Diệp Tầm đứng hình tại chỗ, anh ta phát điên kéo cổ áo của mình, đôi mắt trừng to với cô giống như đang nhìn một kẻ thiểu năng.

"Tiểu Hi Hi, có phải đầu óc của em có vấn đề không? Có phải bị úng nước rồi không? Hay bị lừa đá? Cho em một đại soái ca như anh em không thèm, em khăng khăng chọn một thằng tàn tật ngồi xe lăn, em nói có phải em là bệnh nhân tâm thần thời kỳ cuối không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui