Editor: Nguyetmai
Vì sao không hề có biểu hiện mạch tượng suy yếu của người bị bệnh nặng?
Nhìn sắc mặt của ông cụ không giống trạng thái bị bệnh, rốt cuộc là có vấn đề gì nhỉ?
Thấy Hứa Hi Ngôn lộ vẻ nghi hoặc, ông cụ lúng túng ho hai tiếng giải thích: "Nhóc con, cháu cũng nhìn thấy rồi đấy, hi vọng cháu đừng nói ra, đặc biệt là đừng nói với Vân Thâm."
Hứa Hi Ngôn bật cười: "Hóa ra ông giả vờ bệnh à?"
Không có bệnh là tốt là phúc rồi, Hứa Hi Ngôn cảm thấy yên tâm thay Hoắc Vân Thâm.
Đã có thể trò chuyện với ông cụ, Hứa Hi Ngôn liền tranh thủ đi vào chủ đề chính: "Ông Hoắc, thật ra hôm nay cháu đến đây không phải để khám bệnh cho ông, mà là để cầu xin ông cứu Vân Thâm."
Đôi mắt sắc bén của Hoắc Tuân đột nhiên mở to, kinh ngạc nói: "Sao lại nói như vậy?"
Sau đó, Hứa Hi Ngôn kể lại chuyện Hoắc Cảnh Đường có âm mưu làm hại Hoắc Vân Thâm ra.
Để thuyết phục ông cụ tin tưởng, cô còn lấy bình thuốc màu trắng, giấy giám định thành phần thuốc cùng đoạn ghi âm cuộc đối thoại giữa Hoắc Cảnh Đường và Giáo sư Tần.
Chứng cứ trước mặt đã đầy đủ. Ông cụ biết có chuyện như vậy liền hận đến mức đấm ngực giậm chân, không ngừng chửi rủa, hay cho thằng cháu bất hiếu, vì tiền tài mà có thể làm những chuyện tồi tệ này sao?
"Tức chết ta rồi! Ông già này còn chưa chết mà nó đã không nhịn nổi rồi đúng không! Ta phải cho người bắt nó về dạy dỗ một trận mới được!"
Hoắc Tuân lò mò định rời giường đi gọi người song Hứa Hi Ngôn đã kịp thời khuyên nhủ ông cụ: "Ông Hoắc, ông đừng đánh rắn động cỏ! Lỡ ép Tổng Giám đốc Hoắc quá, không chừng anh ta sẽ khiến sự việc trở nên cực đoan hơn đấy!"
Ngạn ngữ có câu, trời muốn diệt kẻ nào, trước tiên phải làm cho hắn phát điên. Muốn đối phó với Hoắc Cảnh Đường ham mê quyền lợi thì phải để cho anh ta bước lên đỉnh cao, sau đó mới đánh một đòn phủ đầu, đấy mới là đối sách tốt nhất.
Hoắc Tuân bình tĩnh lại, ngẫm kỹ cũng đúng, nhưng nghĩ đến đứa cháu trai mình yêu thương nhất tự nhiên phải chịu những khổ sở kia, trong lòng ông vô cùng khó chịu: "Nhóc con, vậy cháu nói nên làm như thế nào bây giờ? Ta không thể trơ mắt nhìn nó mưu hại em trai mình được."
Hứa Hi Ngôn đã đến cầu xin, dĩ nhiên đã nghĩ được hết đối sách, cô nhìn ông cụ với ánh mắt chắc chắn, nói: "Ông Hoắc, nếu như ông tin cháu, cháu có một cách."
...
Lúc Hoắc Vân Thâm trở lại Mặc Hương Cư thì đã nhìn thấy cảnh như thế này.
Ông cụ nằm yên trên giường, Hứa Hi Ngôn đang giúp ông cụ bắt mạch, sau khi làm một loạt kiểm tra xong, Hứa Hi Ngôn giúp ông cụ bỏ tay vào trong chăn, sau đó đứng dậy.
Lúc xoay người nhìn thấy Hoắc Vân Thâm, Hứa Hi Ngôn làm động tác "suỵt" với anh.
Hoắc Vân Thâm thấy ông nội mình đã ngủ thì không nói gì, đợi Hứa Hi Ngôn thu dọn xong tủ thuốc rồi ra khỏi Mặc Hương Cư anh mới không kìm được hỏi: "Cảnh Hi, kiểm tra xong chưa, bệnh tình ông nội tôi như thế nào?"
"Ông nội anh vừa ngủ, lát về tôi sẽ nói anh nghe."
Hứa Hi Ngôn cố ý úp úp mở mở.
Hoắc Vân Thâm nghe vậy, tâm trạng bỗng nhiên trở nên vô cùng nặng nề. Nếu như ông nội không sao, chắc chắn Hứa Hi Ngôn sẽ nói cho anh biết ngay, giờ chỉ e là...
Ngoài Mặc Hương Cư, Trần Vân Lộ vẫn lo lắng đến tức giận, con hồ ly tinh này và con trai bà đều ở trong phòng ông cụ.
Nếu Hoắc Vân Thâm mở miệng cầu hôn Cảnh Hi trong phòng ông cụ, mà ông cụ trước nay vẫn luôn cưng chiều anh, lỡ đồng ý luôn thì sao đây?
Ôi trời ơi, đúng là lo chết đi mất!
Trong lúc Trần Vân Lộ đang lo sợ thì Hoắc Cảnh Đường trở về, thấy bà đang đứng trước cửa vườn hoa mà không đi vào, liền quan tâm hỏi: "Bác gái, sao bác lại ở đây? Sao không vào trong vậy?"
Nghe thấy giọng Hoắc Cảnh Đường, Trần Vân Lộ quay người, cười xấu hổ: "À, Cảnh Đường à, bác ở ngoài này hít thở không khí."
"Hôm nay ông nội thế nào ạ?" Hoắc Cảnh Đường hỏi bà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...