Editor: Nguyetmai
Hứa Hi Ngôn lật đật chạy đến trước mặt anh, nhanh chóng móc từ trong túi ra một gói đồ rồi đặt vào lòng bàn tay anh, nói: "Anh Hoắc, buổi chiều nhớ chờ điện thoại của tôi."
Cô không quên lời hứa của mình tối hôm qua, cô sẽ đi một chuyến tới nhà họ Hoắc để khám bệnh cho ông cụ Hoắc.
Không đợi Hoắc Vân Thâm gật đầu, Hứa Hi Ngôn đã chạy đi, bóng dáng rất nhanh đã biến mất ở chỗ lối rẽ.
Hoắc Vân Thâm nhìn theo mãi đến khi bóng lưng cô biến mất mới nhìn xuống cái túi trên tay mình. Trong này đựng gì vậy nhỉ?
Anh mở túi ra và phát hiện bên trong là một chiếc cặp lồng. Anh mở ra, hóa ra bên trong là một bữa ăn sáng còn nóng hổi.
Cô vẫn không quên làm bữa sáng cho anh.
Buổi sáng không thấy Hứa Hi Ngôn, tâm trạng của anh có chút mất mát, cũng không thấy đói bụng cho nên anh đi thẳng ra khỏi phòng.
Nhưng bây giờ, nhìn bữa sáng do cô đích thân chuẩn bị cho mình, mọi điều chán nản trong lòng anh thoáng cái đã tan biến, anh thấy mình giống như đang ở dưới nắng ấm, ấm áp lan tỏa từ ngoài vào trong lòng anh.
Hoắc Vân Thâm hiểu rõ, có thể bởi vì Diệp Tầm ở đó nên cô không tiện tới tìm anh, cho nên mới cố ý chạy về đưa bữa sáng đã chuẩn bị cho anh.
Chính là để tránh Diệp Tầm!
Hoắc Vân Thâm khẽ nhíu mày khi nghĩ đến Diệp Tầm, anh phải nghĩ ra một cách, không thể để cho Diệp Tầm cứ xen giữa anh và Hứa Hi Ngôn, làm ảnh hưởng tới mối quan hệ của bọn họ được.
Nhưng phải làm thế nào có tách được Diệp Tầm ra đây?
Trên đường tới công ty, Hoắc Vân Thâm ngồi ở trong xe RV, vui vẻ ăn bữa sáng, ăn một hồi, trong đầu anh chợt lóe lên một suy nghĩ, anh nhớ tới chị Ba thùng cơm siêu cấp của mình.
Không sai, không phải Hoắc Tam Nghiên thích Diệp Tầm sao?
Trước đó, Hoắc Vân Thâm luôn cảm thấy Hoắc Tam Nghiên phá hoại hạnh phúc của mình, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy, hạnh phúc của mình có thể hoàn toàn dựa vào chị ấy.
Khi Hoắc Tam Nghiên biết Diệp Tầm đến phòng 104 thì sẽ thế nào?
...
Tại nhà họ Cảnh.
Sau khi Hứa Hi Ngôn và Diệp Tầm chào Cảnh Hoa Đạc xong thì nhóc con cũng xuất hiện.
Có lẽ Anh Bảo không ngờ mommy của mình sẽ đến, càng không nghĩ tới sự có mặt của Thụ Diệp đại đại.
Khi nhìn thấy bọn họ, cô bé kinh ngạc kêu lên: "A, Bảo Bảo không phải đang nằm mơ chứ?"
"Ha ha..." Diệp Tầm mỉm cười giang hai cánh tay: "Con gái, nhanh tới nhéo mặt ba, xem có phải là đang nằm mơ không?"
Anh Bảo vui mừng chạy tới, nhào vào trong lòng Diệp Tầm và dùng bàn tay nhỏ bé véo thịt trên gương mặt anh ta, hỏi: "Đau không?"
"Đau!" Diệp Tầm mỉm cười gật đầu.
"Quá tốt rồi, Bảo Bảo không phải đang nằm mơ. Thật sự là Thụ Diệp đại đại tới rồi!" Nhóc con hưng phấn nhảy nhót.
"Không phải là Thụ Diệp đại đại, mà là ba Thụ Diệp, gọi lại một lần nữa!"
(*) Phát âm hai từ "đại đại" và "ba" trong tiếng Trung tương đối giống nhau ("da da" và "baba")
Mỗi lần Diệp Tầm đều muốn sửa lại cách phát âm của cô nhóc, để cô bé phát âm từ ba rõ ràng hơn.
Nhưng cô nhóc vẫn nhớ lời mommy mình dặn, tuyệt đối không gọi Diệp Tầm là ba, cho nên không quan tâm bao nhiêu lần, cô bé đều phát âm như vậy: "Thụ Diệp đại đại."
"Không phải là đại đại, là ba!"
"Đại đại!"
"Ba!"
"Đại đại!"
...
Cuối cùng, Diệp Tầm than thở: "Vẫn nên nhanh chóng đưa con bé tới trường mẫu giáo thôi!"
Anh ta cho rằng Anh Bảo chưa đi học nên ngay cả từ "ba" đơn giản này cũng phát âm không chuẩn.
Anh Bảo vừa nghe Diệp Tầm bảo cho mình đi học mẫu giáo thì lập tức không chơi với anh ta nữa, đẩy anh ta ra và chạy trốn vào trong lòng mẹ mình.
Hứa Hi Ngôn ôm lấy Anh Bảo rồi quay đầu lại căn dặn Diệp Tầm: "Anh đừng nhắc tới chuyện đi học ở trước mặt Bảo Bảo nữa, chuyện này để sau này hãy nói."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...