Translator: Nguyetmai
Để xác nhận xem rốt cuộc con trai mình có phải thực sự đã có bạn gái hay không, Trần Vân Lộ cầm vé đuổi theo vào trong nhà hát.
Tại khu ghế VIP trên tầng hai.
Hứa Hi Ngôn cùng Hoắc Vân Thâm ngồi uống trà, chờ buổi biểu diễn bắt đầu.
Buổi diễn tấu violon của Tiết Nhã Đình có quy mô rất lớn, chỗ ngồi hoàn toàn được lấp kín đã chứng tỏ vị nữ thần violon này ở trong nước đang hot đến mức nào.
Buổi hòa nhạc vừa bắt đầu, Tiết Nhã Đình cầm cây đàn violon Artemis trong tay, trên người mặc bộ váy dạ hội dài màu đen.
Trong không khí sôi nổi của cả khán phòng, người dẫn chương trình mở màn bằng phần giới thiệu về Tiết Nhã Đình và những thành tựu trong lĩnh vực âm nhạc của cô ta. Sau đó, Tiết Nhã Đình bắt đầu biểu diễn độc tấu violon.
Hứa Hi Ngôn nhìn chằm chằm Tiết Nhã Đình trên sân khấu, cô không bỏ qua bất kỳ động tác hay cử chỉ nào của cô ta.
Tiếng đàn đẹp đẽ lọt vào tai có thể khơi dậy cảm xúc của con người, nhưng sao cô vẫn luôn cảm thấy còn thiếu chút gì đó?
Một tay Hoắc Vân Thâm chống cằm, đôi mắt hoa đào xinh đẹp động lòng người sáng ngời, ánh mắt của không anh nhìn xuống sân khấu mà ngơ ngẩn nhìn một nơi nào đó.
Một tay khác của anh, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn xe lăn, có thể nhận ra anh đang chăm chú lắng nghe tiếng nhạc.
Trong lúc nghe nhạc, ánh mắt Hoắc Vân Thâm thi thoảng nhìn sang Hứa Hi Ngôn đối diện. Anh thật sự rất muốn nói Tiết Nhã Đình kéo violon không hay bằng cô, chỉ có kỹ thuật tốt nhưng lại thiếu cảm xúc.
Nhưng thấy Hứa Hi Ngôn im lặng thưởng thức âm nhạc, anh cũng lặng lẽ ngắm cô, ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú một bên gương mặt xinh đẹp của cô, giống như đang thưởng thức một bức danh họa mĩ nhân thời Trung Cổ.
Nửa đầu buổi biểu diễn của Tiết Nhã Đình chủ yếu là độc tấu, phần còn lại họ mời những nghệ sĩ dương cầm đẳng cấp thế giới cùng lên sân khấu hợp tấu.
Hứa Hi Ngôn nhìn Tiết Nhã Đình hợp tấu cùng với nghệ sĩ dương cầm, trong đầu bất chợt nhớ đến ngày hôm đó, trong bữa tiệc mừng thọ ông cụ Hoắc, cô cũng hóa thân thành Diệp Tầm cùng Hoắc Vân Thâm hợp tấu ăn ý với nhau.
Không biết sau này có còn cơ hội như vậy không, còn có thể cùng anh diễn tấu âm nhạc trên sân khấu không?
Nhạc hết người tan, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm ra khỏi khu ghế VIP, rời khỏi Trung tâm Nghệ thuật bằng lối đi dành cho người khuyết tật.
Bọn họ vừa đi vừa nói về cảm nhận đối với buổi hòa nhạc tối nay mà không hề chú ý ở phía xa xa sau lưng mình, mẹ Hoắc Vân Thâm là Trần Vân Lộ vẫn đang lặng lẽ bám theo họ.
Mặc kệ buổi biểu diễn tối nay như thế nào, hiếm khi được ở cùng với người mình thích, cảm giác tuyệt vời này đúng là ngàn vàng khó cầu!
Hứa Hi Ngôn đẩy Hoắc Vân Thâm đi về phía chiếc xe RV của anh, bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Tiểu Hi Hi, đây chính là việc bạn của em đấy hả?"
Là giọng của Diệp Tầm!
Hứa Hi Ngôn đột nhiên nghe thấy giọng Diệp Tầm thì cả người giật bắn. Cô nhìn về phía phát ra tiếng gọi theo bản năng, thấy một bóng người màu đen đang dựa vào cây cột của tòa nhà bên cạnh.
Chân Hứa Hi Ngôn cứng đờ, cô nhìn cái bóng màu đen kia bước từng bước ra khỏi vùng bóng tối, mái tóc bạc lòa xòa phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.
Người đi tới ngẩng đầu lên để lộ gương mặt đẹp trai lưu manh, bông tai bạc trên tai phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Diệp Tầm nhếch đôi môi lạnh lùng lên, ánh mắt rơi lên người Hoắc Vân Thâm.
Diệp Tầm đánh giá anh từ trên xuống dưới, khi thấy anh ngồi xe lăn thì lông mày không khỏi cau lại.
Hứa Hi Ngôn dám lừa anh ta nói là có việc bận, nhưng thực chất là đi cùng người đàn ông ngồi xe lăn này?
"Nhị... Nhị sư huynh... sao anh lại tới đây?"
Hứa Hi Ngôn giống như bị người ta tóm được đuôi, lúc này đối mặt với Diệp Tầm liền lúng túng không nói nên lời.
Hoắc Vân Thâm nhìn thấy Diệp Tầm thật sự thì không hề cảm thấy kinh ngạc, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...