Bảo Bối Giá Trên Trời

Hứa Hi Ngôn đi lấy thuốc, vết thương của Hoắc Vân Thâm cũng được băng xong, mấy người gặp mặt rồi cùng về.

Do bị thương, Hoắc Vân Thâm nhận được đãi ngộ vô cùng tốt, mọi chuyện đều không cần anh phải động tay động chân. Anh và Anh Bảo chỉ cần chờ ăn là được rồi.

Sau bữa tối, Hứa Hi Ngôn châm cứu giúp Hoắc Vân Thâm, anh nói: "Tối nay không cần đâu, em cũng mệt mỏi cả ngày nay rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Không sao, tôi không mệt, anh mau nằm sấp xuống đi."

Sức khỏe của anh đương nhiên là quan trọng nhất, Hứa Hi Ngôn mệt mỏi một chút cũng không làm sao.

Dưới sự kiên trì của cô, Hoắc Vân Thâm không thể không nằm sấp trên giường.

Lúc Hứa Hi Ngôn vén áo choàng tắm của anh lên và vô cùng hoảng sợ hít sâu một hơi: "Sao lưng của anh bị thương nặng đến như vậy? Tại sao anh không nói?"

Nhìn lưng anh bị đập tới mức nhiều chỗ thâm tím và sưng lên, Hứa Hi Ngôn đau lòng muốn khóc.

Ngoài việc đau lòng, cô càng tức giận hơn. Giận vì Hoắc Vân Thâm không nói gì mà cố chịu đựng một mình.


Nhìn những chỗ bị bầm tím kia là có thể biết được lúc đó anh bị đập mạnh tới mức nào. Cô tưởng chỉ bị thương trên trán thôi, đâu biết được sau lưng anh cũng bị thương nặng như vậy?

"Thật sự không sao đâu, mấy ngày nữa là sẽ hết sưng thôi."

Tối nay Hoắc Vân Thâm không muốn châm cứu vì không muốn để cô nhìn thấy vết thương trên lưng anh.

"Qua mấy ngày nữa! Qua mấy ngày nữa! Nếu như bị tổn thương đến gân cốt thì sao? Lỡ như có khả năng bị chấn thương bên trong thì làm thế nào? Sao anh lại như vậy chứ? Vì sao không nói cho tôi biết? Nếu anh nói sớm với tôi thì vừa rồi ở bệnh viện có thể nhờ bác sĩ kiểm tra giúp anh."

Hứa Hi Ngôn tức giận lẩm bẩm mắng anh, sau đó đi tìm thuốc mỡ đặc trị của nhà họ Cảnh chuyên dùng để lưu thông máu và tan máu bầm bôi lên lưng anh.

Hoắc Vân Thâm nghe cô lải nhải mà trong lòng cảm thấy ấm áp, cảm nhận bàn tay nhỏ nhắn của cô di chuyển trên lưng, quả thật là một hưởng thụ khó mà hình dung.

Kết quả sau khi được cô xoa bóp, lưng của anh đã bớt sưng hơn, nhưng ở chỗ nào đó phía dưới lại sưng lớn.

Bôi thuốc mỡ xong, Hứa Hi Ngôn nói: "Được rồi, tối nay không châm cứu ở sau lưng, chỉ châm ở phía trước thôi."

Cô giúp Hoắc Vân Thâm lật người lại, nhưng Hoắc Vân Thâm đột nhiên nắm lấy tay cô, cũng không biết vô tình hay cố ý mà kéo nhẹ một cái làm Hứa Hi Ngôn ngã lên người anh.


Bụng của cô vừa khéo đè xuống chỗ không nên đè, cách một lớp vải mỏng, cô có thể cảm nhận rõ ràng được bộ phận căng cứng nóng rực mà nguy hiểm của người đàn ông đang thiêu đốt da mình.

Gần như trong phút chốc, một luồng điện lan ra khắp người khiến cô không nhịn được mà giật mình một cái.

Cả phòng cực kỳ yên tĩnh, thời gian dường như đang dừng lại, Hứa Hi Ngôn không dám động đậy, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập loạn xạ cả lên.

Trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại khát vọng, cũng vì ý nghĩ này mà gương mặt của cô đỏ bừng, miệng đắng lưỡi khô nói không ra lời, cả người cũng mềm nhũn ra.

Cô muốn đứng dậy nhưng người đàn ông này giống như một cục nam châm có sức hút cực lớn, hút lấy cơ thể cô.

Lúc này, ngón tay ấm nóng của anh khẽ vuốt ve gò má của cô, trong lòng Hứa Hi Ngôn giống như có cỏ dại mọc đầy, đang không ngừng phát triển.

Cô nuốt nước bọt, mặc cho anh khẽ vuốt ve.

Có lẽ... có lẽ bọn họ có thể tiến thêm một bước nữa...

Hoắc Vân Thâm khó nén nổi tình cảm, ngón tay từ trên gương mặt của cô tự nhiên rơi xuống cổ của cô xong đến đầu vai rồi xuống đến phía sau lưng.

Ngay lúc tay anh đang luồn xuống, trong phòng bỗng nhiên vang lên giọng nói của cô nhóc: "Bé Hi, chú má lúm đồng tiền ơi."

Một tiếng gọi đã đánh thức hai người đang đắm chìm trong không khí mập mờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui