Khoảng nửa tiếng sau, kết quả giám định thuốc đã có, Cảnh Hoa Đạc giao lọ thuốc và bản phân tích thành phần của thuốc cho Hứa Hi Ngôn, nói: "Trong thuốc này có hàm lượng lớn Quinidine và Tubocurarine."
"Quinidine? Không phải là thuốc chữa bệnh tim mạch sao?" Hứa Hi Ngôn hỏi lại.
"Đúng, Quinidine được sử dụng để điều trị các loại bệnh như rối loạn tim mạch, rung tâm nhĩ, loạn nhịp trên thất và tim đập nhanh quá độ. Tubocurarine là một loại thuốc ngăn cản thần kinh cơ bắp, loại thuốc này có thể phòng suy nhược cơ và không có sức. Nhưng tác dụng phụ của Quinidine sẽ làm cho cơ bắp càng không có sức nghiêm trọng hơn. Nếu trộn hai loại thuốc này vào nhau sẽ vừa vặn tạo nên tác dụng ngược lại, dù là người bình thường sử dụng lâu ngày cũng sẽ có khả năng bị bại liệt."
Cảnh Hoa Đạc nói xong, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: "Ngôn Ngôn, con cầm loại thuốc này làm gì?"
"Ông ngoại, nói thật, con tới làm kiểm tra giúp cho Hoắc Vân Thâm, may là có ông ngoại, nếu không uống vào lại xảy ra vấn đề lớn rồi." Hứa Hi Ngôn nói.
Cảnh Hoa Đạc hiểu được ngọn nguồn thì kinh ngạc đoán: "Chẳng lẽ có người muốn hãm hại tên nhóc nhà họ Hoắc kia?"
Hai mắt Hứa Hi Ngôn sáng lên, lập tức kéo tay ông ngoại, cười nói: "Ông ngoại, ông thật quá lợi hại! Thật đúng là Sherlock Holmes nhập vào Hoa Đà tái thế, không có gì giấu được ông hết."
Cảnh Hoa Đạc trầm ngâm, tuy rằng mình không qua lại với Hoắc Chấn nhưng dù sao Hắc Vân Thâm cũng là cháu của Vân Mộng.
Vân Mộng đã mất nhiều năm rồi, cho dù chỉ nể tình Vân Mộng thôi, ông làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn được?
Ngẫm nghĩ một lúc, ông vỗ lên mu bàn tay của Hứa Hi Ngôn nói: "Như vậy đi, con cầm về một ít Kiện Cốt Hoàn được điều chế theo phương pháp bí mật của ông, cho nó uống thuốc đúng giờ, hiệu quá tốt hơn nhiều so với mấy loại thuốc độc này."
"Ông ngoại đúng là có tấm lòng Bồ Tát, cảm ơn ông ngoại!"
Trong lòng Hứa Hi Ngôn vui như nở hoa, dĩ nhiên cô biết Kiện Cốt Hoàn là phương thuốc điều chế bí mật, gia truyền của nhà họ Cảnh. Mỗi năm ông ngoại chỉ điều chế ra một trăm lọ, cũng chỉ bán cho những khách hàng thân quen của phòng khám Đông y Nhân Cảnh thôi.
Loại thuốc này không bán đại trà ra ngoài, người ngoài muốn mua thì chính là ngàn vàng khó được.
Hứa Hi Ngôn muốn xin thuốc cho Hoắc Vân Thâm nhưng lại hiểu tính cách của Cảnh Hoa Đạc. Ông ngoại không thích người nhà họ Hoắc nên cô mới phải vòng vo như vậy, để Cảnh Hoa Đạc tự nguyện cho thuốc.
Cảnh Hoa Đạc đưa hết mấy lọ thuốc Kiện Cốt Hoàn còn lại cho Hứa Hi Ngôn, còn cố ý cau mày lại cảnh cáo: "Đừng có mà tâng bốc ông! Ông vẫn nói câu đó, cháu có thể làm việc bên cạnh cậu ta, nhưng tuyệt đối không được có bất kỳ tình cảm gì."
"Yes, sir!"
Hứa Hi Ngôn nghịch ngợm chào theo nghi thức quân nhân với ông, chọc cho ông buồn cười: "Được rồi, được rồi, cháu đi làm việc đi!"
"Vậy cháu đi trước đây ông ngoại!"
Hứa Hi Ngôn vừa chạy được vài bước thì Cảnh Hoa Đạc lại gọi cô hỏi: "Này này, Anh Bảo đâu? Con bé không đi cùng với cháu à?"
"Dạ? Ồ, con bé đang ở cùng với Tranh Tử, ông yên tâm đi."
Hứa Hi Ngôn không dám nói cho ông ngoại biết bé con ở cùng với Hoắc Vân Thâm, sợ ông phát điên.
Cảnh Hoa Đạc không nghi ngờ gì, giục cô: "Được rồi, được rồi, cháu nhanh đi đi, lái xe về cẩn thận đó."
"Vâng ạ, ông ngoại."
Hứa Hi Ngôn chào tạm biệt với ông ngoại xong thì lái xe về đoàn phim.
…
Đoàn phim "Ngọn Nguồn Tội Lỗi".
Cửa xe bảo mẫu mở ra, một người phụ nữ mặc một chiếc váy liền màu đen, khoác áo vest, đeo kính đen, đi đôi giày cao gót mười phân, được trợ lí đỡ xuống xe.
Tất cả nhân viên trong đoàn làm phim Ngọn Nguồn Tội Lỗi nhìn thấy diễn viên hàng đầu Hoàng Yên Nhiên đến thì đều lần lượt chào hỏi cô ta, những tiếng "Chị Hoàng", "Cô Hoàng", vang mãi không ngừng.
Cả đoạn đường đi, Hoàng Yên Nhiên luôn nở nụ cười chuyên nghiệp, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy là cổ tay trái được quấn băng, giấu dưới lớp áo khoác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...