Lẽ nào thật sự là vì Hứa Hi Ngôn à? Không thể nào?
Vì muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân, Sở Vũ Hách lại đi tới công ty Vân Hải lần nữa để gặp Hoắc Vân Thâm, nhưng anh đã từ chối gặp mặt.
Bây giờ không còn quan hệ hợp tác, Hoắc Vân Thâm là người ngồi trên chiếc ghế quan trọng nhất của Vân Hải, cao ngạo lạnh lùng giống như đế vương, không phải Sở Vũ Hách muốn gặp lúc nào cũng có thể gặp được.
Sở Vũ Hách không biết làm sao, đành đi tìm Hoắc Cảnh Đường. Đáng tiếc, anh ta thậm chí còn không muốn dính dáng với hắn ta hơn cả Hoắc Vân Thâm, căn bản không chịu giúp đỡ.
Không có Vân Hải ủng hộ, cổ phiếu của Tụ Tinh giảm giá rất nhanh, có thể nói là xuống dốc không phanh.
Lúc này, Sở Vũ Hách mới có cảm giác tuyệt vọng như rơi vào đường cùng. Bên ngoài đâu đâu cũng là phóng viên truyền thông đuổi theo hắn ta, về công ty thì có một đám cổ đông đang chờ hỏi tội.
Xảy ra sai lầm lớn như vậy, hắn ta chỉ có thể đi tìm Hứa Tâm Nhu.
Trong căn hộ, Sở Vũ Hách vừa trông thấy Hứa Tâm Nhu liền sải bước đi tới, ôm cô ta mong được an ủi.
Nào ngờ, cô ta lại mạnh tay tát bốp vào mặt Sở Vũ Hách, khiến cho hắn ta choáng váng.
"Vợ à... sao em lại đánh anh?"
"Hừ! Đừng gọi tôi là vợ nữa! Ai là vợ của anh hả?"
Hứa Tâm Nhu quay mặt đi, khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng lại đầy mỉa mai nói: "Ở trong mắt anh, tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ ngang ngược, đặc biệt giả tạo lại thích hư vinh, còn chẳng bằng một phần vạn của Hứa Hi Ngôn. Nếu cô ta đã tốt như vậy, dịu dàng như vậy, anh đi mà tìm cô ta đi! Anh tới tìm tôi làm gì?"
Sở Vũ Hách nghe Hứa Tâm Nhu nói lẫy, suy nghĩ một lát liền hiểu ra. Nhất định là Hứa Hi Ngôn nói như vậy với cô ta.
Hứa Hi Ngôn chết tiệt, lần này thật sự hại hắn ta quá thảm rồi!
Vì muốn kéo lại tình cảm của Hứa Tâm Nhu, Sở Vũ Hách chỉ có thể mặt dày cầu xin: "Vợ à, ai lại đi bịa đặt như vậy chứ? Trên thế giới, em là người tốt nhất, em phải tin anh, anh yêu em nhất mà!"
"Hừ, anh cho rằng tôi còn có thể tin vào những lời dối trá của anh nữa sao?"
Hứa Tâm Nhu chỉ hận lúc trước mình quá ngây thơ, tin chắc rằng Hứa Hi Ngôn là người tốt nhất nên mới bất chấp mọi thủ đoạn cũng muốn giành cho bằng được, nhưng ai biết mình cướp về lại là một kẻ rác rưởi!
"Vợ, em đừng như vậy, anh biết mình sai rồi, em hãy cho anh thêm một cơ hội đi. Anh thề với em, cả đời này anh chỉ yêu một mình em thôi. Em bảo anh đi hướng Dông, anh chắc chắn sẽ không đi hướng Tây, về sau anh đều sẽ nghe theo em hết."
Vì cầu xin Hứa Tâm Nhu tha thứ cho mình, Sở Vũ Hách thậm chí quỳ xuống trước mặt cô ta, ôm lấy đùi của cô ta: "Vợ ơi, em không thể bỏ mặc anh được! Bây giờ anh đã cùng đường rồi, nếu như em không giúp anh, anh thật sự sẽ tiêu đời mất."
"Tới khi cùng đường thì anh mới nhớ tới tôi à? Anh xem tôi là gì hả? Anh cho rằng tôi là người chuyên đi chùi mông cho anh sao?"
"Tôi cho anh biết, Sở Vũ Hách, chuyện xấu anh gây ra thì tự mình đi mà giải quyết, đừng có tới tìm tôi làm gì!"
"Còn nữa, tôi muốn chia tay với anh. Trong Tụ Tinh có 10% cổ phần của tôi, tôi sẽ lấy đi."
Sở Vũ Hách không ngờ vào thời điểm quan trọng này mà Hứa Tâm Nhu lại tàn nhẫn như thế, không chỉ không muốn cứu hắn ta, trái lại còn muốn đá hắn ta ra, bay một mình.
Nhưng hắn ta làm sao có thể để cô ta được như ý chứ?
Sở Vũ Hách bò dậy từ dưới đất, nắm lấy vai của cô ta, hỏi: "Em muốn chia tay với anh? Còn muốn lấy đi 10% cổ phần Tụ Tinh sao? Hứa Tâm Nhu, vào thời điểm quan trọng này mà em không giúp anh, còn muốn đâm một nhát dao vào anh nữa, sao em có thể nhẫn tâm như vậy được?"
Hứa Tâm Nhu hất hắn ta ra, mí mắt khẽ nâng lên lộ ra vẻ mặt giễu cợt: "Tôi chỉ lấy phần tôi nên được hưởng, không đúng sao? Tôi đã giúp anh bày mưu tính kế nhiều năm như vậy, anh có thể có địa vị như hôm nay đều là dựa vào tôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...