Trong lúc hai mẹ con đang thương lượng lần nữa, Hoắc Vân Thâm đã chuẩn bị xong mọi thứ, nói: "Nào Anh Đào, chú đã hỏi rồi, chúng ta có thể vào xem hổ lớn."
Hứa Hi Ngôn và Anh Bảo đồng thời quay đầu lại, lập tức nhìn thấy những bảo vệ mặc đồng phục đã mở cánh cổng sắt ra.
Dịch Tiêu dẫn người lái một chiếc xe tham quan trang trí đầy hoa tươi và bong bóng ra khỏi vườn thú, cung kính mời họ đi vào.
Giờ Hứa Hi Ngôn mới hiểu, hóa ra Hoắc Vân Thâm đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, ngay cả tấm biển ở ngoài cửa kia cũng có thể là do anh cho người dựng ở đó.
Mục đích là ngăn các khách du lịch khác tham quan, nói trắng ra là anh đã bao hết rồi.
Anh Bảo vốn rất thất vọng nhưng giờ nhìn thấy chiếc xe hoa bong bóng quá đẹp này liền vui vẻ nhảy nhót: "Wow! Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Có thể được đi xem ông hủ lớn rồi!"
Ba người lên xe tham quan, Dịch Tiêu phụ trách lái xe. Khi anh ta quay đầu liếc nhìn hai người lớn và một trẻ nhỏ phía sau, đột nhiên có cảm giác bọn họ như một nhà ba người.
Dịch Tiêu không nhịn được mà nghĩ, nếu Tổng Giám đốc của bọn họ và cô Cảnh Hi thật sự đến bên nhau, sau này sinh ra một em bé dễ thương như Anh Đào thì tốt biết mấy.
"Đến rừng chim công rồi."
Dịch Tiêu đưa mọi người đến trạm dừng thứ nhất là rừng chim công, hai vệ sĩ phía sau giúp đặt xe lăn xuống và đưa Hoắc Vân Thâm ngồi lên xe lăn.
Anh Bảo và mẹ vừa bước xuống xe liền nhìn thấy những con chim công rất đẹp đang đi qua đi lại ở bên đường.
"Con chim lớn đẹp quá!" Anh Bảo hưng phấn chỉ vào một con chim công xanh đang xòe đuôi nói.
"Đó là chim công đấy, cục cưng." Hứa Hi Ngôn nói với cô bé.
Bình thường chim công đều được nuôi thả, không hề sợ du khách, nhàn nhã thoải mái đi tới đi lui, thậm chí có vài con còn chủ động đi tới gần họ.
"Có muốn chụp ảnh với chim công không? Chú có thể chụp giúp cho hai người."
Trong tay Hoắc Vân Thâm có thêm một chiếc máy ảnh DSL tiêu cự xa, được đặc biệt chuẩn bị để chụp ảnh cho họ.
"Vâng ạ, con muốn chụp hình với con chim công kia."
Anh Bảo chạy về phía một con chim công màu trắng. Con chim công trắng đó lúc đầu không xòe đuôi nhưng thấy có người đến gần lập tức xòe rộng cái đuôi tuyệt đẹp của mình.
Anh Bảo ngồi xổm bên cạnh con chim công, hai tay nhỏ chống cằm trông rất đáng yêu, Hoắc Vân Thâm lập tức chụp lấy hình ảnh đẹp này.
Xem xong chim công, bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước, trước mặt là rừng hươu.
Trong khu rừng rộng lớn nuôi rất nhiều hươu sao, bên ngoài có vài con hươu sao nhỏ được thả rông. Chúng rất dạn người, thấy du khách chẳng những không chạy mà còn đến gần đưa mũi ngửi ngửi, đưa miệng cắn.
Anh Bảo thò tay sờ hươu sao, nó liền liếm vào ngón tay nhỏ của cô bé, bên kia còn có một con hươu sao cắn cái ba lô nhỏ mà cô bé đang đeo.
Anh Bảo vui vẻ cười khúc khích, cô bé cảm thấy mấy con hươu nhỏ cực kỳ đáng yêu, còn đáng yêu hơn cả chó con nữa.
Hoắc Vân Thâm đứng bên lặng lẽ bấm máy ảnh, ghi lại từng hình ảnh của cô bé đáng yêu và bầy thú nhỏ.
Lúc tham quan tới chỗ đám khỉ, di động của Hứa Hi Ngôn chợt đổ chuông, là đoàn làm phim "Ngọn Nguồn Tội Lỗi" gọi điện bảo cô đến quay.
Làm sao bây giờ?
Giờ cô thật sự rất muốn được ở cạnh nam thần và cô con gái nhỏ của mình, nhưng chuyện quay phim của đoàn làm phim cũng không thể chậm trễ.
Hoắc Vân Thâm thấy cô nhíu mày liền quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
"Đạo diễn gọi tôi đến đoàn làm phim, chắc tôi không thể tiếp tục đi chơi với hai người được rồi." Hứa Hi Ngôn nói.
"Không sao, nếu cô tin tôi, cứ giao Anh Đào cho tôi, tôi sẽ cùng cô bé đi dạo sở thú. Tôi sẽ chăm sóc và bảo vệ tốt cho cô bé."
Hoắc Vân Thâm muốn gánh bớt nỗi lo cho Hứa Hi Ngôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...