"Cô quá khiêm tốn rồi, những áng văn chân chính thường đến từ cảm hứng bất chợt. Nếu không có cảm hứng thì cho dù có nghĩ nát óc cũng không thể viết ra được."
Hoắc Vân Thâm vẫn nhìn chằm chằm vào lời bài hát của cô, tiếp tục ngâm nga.
Khi hát đến đoạn cao trào, anh thậm chí còn có thể tưởng tượng ra bài hát cổ trang này kết hợp với phim truyền hình sẽ thể hiện ra một cảnh phim tràn đầy khí thế, nhất định sẽ làm rung động lòng người.
Trong lòng Hứa Hi Ngôn mừng không tả xiết, cô nghĩ có lẽ bất cứ lời khen ngợi nào trên thế giới này cũng không thể sánh được với lời khen của người mình thương.
Hoắc Vân Thâm hát xong, đắm chìm vào trong cảm xúc của bài hát một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, nói với Hứa Hi Ngôn: "Cảnh Hi, tôi có suy nghĩ thế này."
"Gì vậy?" Cô hát phần giọng nữ trong bài hát này đi!"
"Tôi á? Không được đâu, tôi chỉ đi hát karaoke thôi. Hát thật ở bên ngoài thì tôi không có kinh nghiệm gì cả, không được đâu."
Hứa Hi Ngôn vội vàng xua tay, nếu nói cô kéo đàn violon phối hợp cùng dàn nhạc còn được, nhưng nếu nói cô cầm micro hát, hơn nữa còn là ca khúc chủ đề trong phim truyền hình, lỡ cô hát dở quá thì chẳng phải sẽ bị chửi cho không còn mặt mũi sao.
"Có tôi rồi cô còn lo gì? Tôi nói cô hát được là được."
Hoắc Vân Thâm đã từng nghe qua giọng của Hứa Hi Ngôn, thấy chất giọng của cô rất đặc biệt, thích hợp để hát. Thế là anh dứt khoát nói: "Cứ vậy đi, đợi khi nào cô rảnh, tôi dẫn cô đến phòng thu âm để thử giọng."
Trong việc quyết định vấn đề, Hoắc Vân Thâm xưa nay luôn sáng suốt lại quả quyết. Anh nhìn người cũng rất chuẩn, gần như không để cho Hứa Hi Ngôn có lí do từ chối.
Môi của Hoắc Vân Thâm khẽ cong lên, ánh mắt như mang theo ba chữ "cô có thể", khích lệ cô.
"Được, vậy để tôi thử xem."
Hứa Hi Ngôn nghĩ đến trường hợp xấu nhất, hát quá dở thì cùng lắm cô không hát nữa là được.
Hai người bàn xong vấn đề bài hát, Hứa Hi Ngôn đẩy xe đưa Hoắc Vân Thâm về phòng nghỉ, cô phải xoa bóp cho anh.
Một đợt điều trị như vậy phải châm cứu xoa bóp mười lần, trong mười lần đó mỗi tối Hứa Hi Ngôn đều châm cứu rồi xoa bóp cho Hoắc Vân Thâm.
Khi một đợt điều trị kết thúc sẽ tạm nghỉ vài ngày, khi đợt điều trị thứ hai bắt đầu sẽ đổi thành ngày nào cũng xoa bóp, nhưng cách một ngày châm cứu một lần để đạt được hiệu quả tốt nhất.
Lúc xoa bóp, Hứa Hi Ngôn tranh thủ hỏi Hoắc Vân Thâm lí do Công ty Giải trí Vân Hải lại muốn rút cổ phần ra khỏi Tụ Tinh.
Hoắc Vân Thâm tất nhiên sẽ không nói là giúp đỡ Hứa Hi Ngôn, anh chỉ giải thích từ trên phương diện khách quan: "Tụ Tinh bị dính nhiều vụ tai tiếng nên giá cổ phiếu đã giảm mạnh, hợp tác với công ty như vậy sẽ khiến Vân Hải thiệt nhiều hơn lợi, vậy không bằng dứt khoát rút luôn."
Hứa Hi Ngôn tỏ ra đã hiểu. Nói vậy cũng đúng, Hoắc Vân Thâm là Tổng Giám đốc công ty lớn, làm việc gì cũng cân nhắc giữa lợi và hại, đặt lợi ích lên trên hết, làm gì có chuyện vì cô nên rút cổ phần ra khỏi Tụ Tinh chứ!
...
Sáng hôm sau, Hứa Hi Ngôn bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cô để nguyên đầu tóc bù xù đi ra mở cửa, nhận ra người đến là Phương Tiểu Tranh và Anh Bảo.
"Hử? Sao hai người tới sớm vậy?" Hứa Hi Ngôn ngạc nhiên hỏi.
"Bé Hi à..."
Anh Bảo vừa nhìn thấy mẹ mình liền nhào tới bám chặt lấy chân cô.
Phương Tiểu Tranh giải thích: "Con bé nhớ cậu quá, còn nói nhớ chú má lúm, cứ đòi mình đưa nó đến gặp cậu."
Hóa ra là vậy.
Hứa Hi Ngôn ôm lấy con gái đầy yêu thương, mời Phương Tiểu Tranh vào nhà.
Phương Tiểu Tranh từ chối: "Ngôn Ngôn, mình chỉ đưa con gái cậu đến thôi, không vào nhà đâu. Hôm nay mình đi du lịch với Đại Trí, phải đi ngay bây giờ."
"Ừ, được rồi, vậy hai người đi đường cẩn thận."
Hứa Hi Ngôn đón lấy con gái, tạm biệt Phương Tiểu Tranh rồi đóng cửa.
Con gái đến rồi, Hứa Hi Ngôn cũng không định ngủ nữa. Cô đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi dẫn con gái đến căn hộ 101.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...