Bảo Bối Giá Trên Trời

"Ha ha ha ha, tôi chỉ đang nói đùa thôi."

Người đàn ông ngoài lạnh trong nóng này thật sự sắp khiến Hứa Hi Ngôn buồn cười muốn chết rồi.

Rõ ràng anh đã nhìn thấy gì đó nhưng lại xấu hổ không chịu thừa nhận.

Rõ ràng anh đang lo lắng cô bị hở da thịt nhưng vẫn nói khéo như vậy.

Rõ ràng anh là người có tư tưởng bảo thủ muốn chết nhưng luôn giả vờ nghiêm trang.

Hoắc Vân Thâm: "…"

Thật đúng là ngượng quá mà, vừa rồi có phải anh đã phản ứng quá mạnh mẽ không?

Cô muốn mặc cái gì là quyền tự do của cô, sao anh có thể tùy tiện can thiệp vào chứ?

Nếu như cô muốn mặc áo ngực thì cứ mặc đi, cùng lắm thì lần tới đi chơi, anh dẫn thêm nhiều vệ sĩ hơn là được!


Hứa Hi Ngôn nhìn thấy người đàn ông kia nhịn đến đỏ cả mặt, lại bất giác muốn trêu chọc anh thêm một chút.

Cô nằm nghiêng người trên ghế, một tay chống đầu, nói với Hoắc Vân Thâm:

"Anh Hoắc, không phải anh bảo lúc còn nhỏ anh sống ở nước M sao? Theo lí mà nói, phụ nữ phương Tây cơ bản đều không mặc quần áo. Anh từng nhìn thấy nhiều người như vậy rồi, vì sao con người anh lại vẫn bảo thủ như vậy nhỉ?"

Hoắc Vân Thâm trả lời: "Thứ em nói đến chỉ là tranh sơn dầu thôi, ngoài đời làm sao có thể không mặc quần áo được."

Anh có thể chấp nhận tư tưởng cởi mở, nhưng không có nghĩa là anh chấp nhận được việc cô gái của mình tùy tiện để lộ da thịt để cho người đàn ông khác nhìn.

Nói trắng ra là anh không quan tâm người phụ nữ khác có mặc hay không, nhưng nếu như người phụ nữ của anh mặc quần áo lộ da thịt, anh sẽ rất lo lắng, sợ rằng người khác tơ tưởng đến vẻ đẹp của cô.

Có lẽ mỗi một người đàn ông đều có suy nghĩ muốn giấu người con gái mình yêu thương đi!

"Anh Hoắc, anh nói xem, anh nhìn thấy tôi như thế này, anh sẽ nghĩ đến điều gì?"

Tư thế của Hứa Hi Ngôn đẹp như một nàng tiên cá, đường cong tinh tế hiện ra ở trước mắt Hoắc Vân Thâm, quả thật chính là một sự hấp dẫn trí mạng.

Hoắc Vân Thâm: "…"

Anh nhìn cô gái nằm trên sofa với tư thế quyến rũ, đôi mắt anh sầm xuống, nuốt nước bọt nhưng không thể nói thành lời.

Khi nhìn thấy cô nằm nghiêng như vậy, không ngờ anh lại nghĩ đến dáng vẻ của cô lúc không mặc gì.

Khô nóng!

Anh chỉ cảm thấy cơ thể mình khô nóng không chịu nổi, giống như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, muốn nướng khô anh lên rồi.


Ánh mắt Hứa Hi Ngôn sáng ngời nhìn Hoắc Vân Thâm, chờ anh trả lời mình. Nhưng thật đáng tiếc, cô không nhận được đáp án, thứ cô nhận được lại là một tấm chăn vừa vặn đắp lên người.

"Nhiệt độ điều hòa thấp, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."

Anh dùng sự quan tâm của mình kín đáo che giấu những rung động trong lòng.

Hứa Hi Ngôn đẩy chăn, thò đầu ra. Cô thấy Hoắc Vân Thâm đã ngồi nghiêm trang lại, trong tay cầm một quyển tạp chí đọc.

"Anh Hoắc, anh cầm sách ngược rồi."

Hứa Hi Ngôn tốt bụng nhắc nhở một câu, sau đó lấy chăn che đầu mình lại, nấp ở trong cười trộm.

Bây giờ Hứa Hi Ngôn cảm thấy, những khi rảnh rỗi đi trêu chọc nam thần cũng là một niềm vui trong cuộc sống!

Hoắc Vân Thâm: "…"

Anh chỉ muốn tìm cớ để che giấu bối rối trong lòng mình thôi, sao còn chú ý đến sách xuôi hay ngược chứ?

Bị Hứa Hi Ngôn chỉ ra như vậy, mặt Hoắc Vân Thâm lại càng đỏ hơn.




Rời khỏi chợ đêm, quay về Thịnh Thế Ngự Cảnh, Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm đứng ở cửa tạm biệt nhau: "Anh Hoắc, tôi về trước đây. Nếu chị anh đã đi rồi thì gọi điện thoại cho tôi nhé."

"Ừ, được." Hoắc Vân Thâm gật đầu.

Hai người giống như điệp viên đang bàn bạc vậy, sau khi bàn bạc xong thì ai về phòng nấy.

Hoắc Vân Thâm trở về phòng 101, vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi cháy khét. Anh điều chỉnh xe lăn chạy vào, tìm kiếm xung quanh nhưng không nhìn thấy Hoắc Tam Nghiên đâu. Cho đến khi anh vừa đi vào phòng bếp xem thì…"

Cái… đ*t!

Lúc này, phòng bếp của anh chính là hiện trường của một vụ thảm họa, bên trong hoàn toàn bừa bãi, trên tường, trên mặt đất đầy mấy thứ cháy đen gì đó, thật khó tưởng tượng được vừa rồi Hoắc Tam Nghiên đã làm gì ở phòng bếp của anh?

Chị ấy đang nghiên cứu vũ khí sinh học đấy à!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui