Nghe nam thần ảnh đế hát xong cả ca khúc, trong phòng yên tĩnh một hồi lâu, mọi người đều chìm đắm trong thế giới âm nhạc mà anh tạo nên, không cách nào thoát khỏi.
Cuối cùng là Hoắc Vân Thâm nói một câu "cảm ơn" phá vỡ không khí tĩnh lặng.
Phương Tiểu Tranh tỉnh táo trở lại, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc và khó tin.
"Trời ơi anh Hoắc, anh giỏi quá đi mất! Tôi nhắm mắt lại còn tưởng là đang nghe bản gốc nữa chứ. Hát hay thật sự! Đỉnh quá!"
Vương Đại Trí cũng giơ ngón cái lên, nói lời thật lòng: "Hát rất hay. Hay hơn tôi một chút."
Phương Tiểu Tranh đưa khuỷu tay chọc bạn trai mình: "Cái gì mà hay hơn anh một chút? Cái giọng hát dở ẹt kia của anh có thể so sánh với anh Hoắc được à? Người ta hát kiếm được tiền, anh hát thì chỉ đi lấy mạng người khác thôi."
Vương Đại Trí: "..."
Con tim bé nhỏ chịu đựng một nghìn cú đả kích, cùng lắm thì anh ta chỉ hát không được hay thôi, không đến mức lấy mạng người khác chứ!
Hứa Hi Ngôn không muốn Hoắc Vân Thâm bị bại lộ, cho nên cũng nói hùa theo: "Anh Hoắc, nếu anh đổi nghề đi hát thì tôi dám chắc không thua kém gì Nghịch Vân đâu."
Hoắc Vân Thâm liếc cô một cái, chỉ cười khẽ chứ chẳng nói gì thêm.
Nhóc con thò đầu ra từ dưới cánh tay của Hoắc Vân Thâm, cười hi hi nói: "Chú má lúm đồng tiền, chú hát hay thật, Bảo Bảo cũng cảm động lắm luôn!"
Hoắc Vân Thâm cúi đầu, dịu dàng hỏi: "Cháu có hiểu được chú hát cái gì không?"
"Hiểu chứ!" Anh Bảo chui qua cánh tay anh, quỳ trên ghế sofa đưa tay múa phụ họa: "Một chú chim nhỏ bị gãy cánh, bay rồi bay rồi lại không bay được nữa, nhưng nó không bỏ cuộc, cuối cùng nó cũng bay lên được rồi."
Lúc Anh Bảo giải thích lời bài hát, còn bắt chước động tác chim vỗ cánh, trông rất buồn cười.
"Ừm, Anh Đào thông minh quá, hiểu rất chính xác." Hoắc Vân Thâm khen ngợi.
Anh Bảo lật người lên trên đùi anh, sờ sờ đầu gối của anh, nói rất nghiêm túc: "Chú má lúm đồng tiền ơi, chú giống như chú chim bị gãy cánh đó vậy, Bảo Bảo cảm thấy, chỉ cần chú không bỏ cuộc, chú cũng có thể bay lên được."
Lời nói ấm lòng của bé con đi thẳng vào trong lòng mọi người, Hoắc Vân Thâm nghe xong, khóe mắt hơi ướt.
Anh nâng khuôn mặt nhỏ của cô nhóc lên, trán đụng trán với bé và nói: "Ừm, chú nhất định sẽ cố gắng luyện tập, nỗ lực để bay lên sớm thôi. Đến lúc đó thì có thể thả diều cùng cháu được rồi."
"Dạ được dạ được, chú má lúm đồng tiền móc nghéo với Bảo Bảo đi."
Anh Bảo giơ đầu ngón tay út ra, móc nghéo với ngón út của Hoắc Vân Thâm, hai người hứa hẹn với nhau.
Nhìn cảnh tượng của Hoắc Vân Thâm và Anh Bảo, suy nghĩ kỳ lạ trong đầu của Phương Tiểu Tranh lại hiện ra, sao nhìn kiểu gì cũng thấy hai người giống cha con vậy nhỉ?
Phương Tiểu Tranh hướng ánh mắt nghi vấn đến Hứa Hi Ngôn, Hứa Hi Ngôn hơi chột dạ mà cười ha ha: "Hát tiếp thôi! Hát tiếp! Nào nào nào! Mọi người còn muốn hát bài gì nữa, tôi chọn cho."
Thông qua sự hiểu biết thực tế, bây giờ thiện cảm của Phương Tiểu Tranh dành cho Hoắc Vân Thâm đã tăng lên không ít, thậm chí còn cảm thấy rằng Hứa Hi Ngôn và anh khá là xứng đôi.
Nếu như Hứa Hi Ngôn không chê bai Hoắc Vân Thâm tàn tật, Hoắc Vân Thâm không chê Hứa Hi Ngôn chưa chồng mà có con, hai người này cùng nuôi một đứa trẻ, kết hợp thành một nhà ba người, xem ra khá là tương xứng.
Ôm ý định tác thành cho hai người, Phương Tiểu Tranh nói: "Ngôn Ngôn, cậu cũng hát một bài đi, mình chọn bài giúp cậu."
Phương Tiểu Tranh chạy lên chọn nhạc, rất tinh tế mà chọn bài "Yêu nhau", tiếng nhạc nổi lên, lúc nhìn thấy trên màn hình giới thiệu tên bài hát, Hứa Hi Ngôn quát lên với Phương Tiểu Tranh: "Này, Tranh Tử, bài này là bài song ca mà."
"Không sao, cậu hát chung với anh Hoắc đi!"
Phương Tiểu Tranh ra hiệu với Vương Đại Trí, một lần nữa Vương Đại Trí lại đưa micro cho Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm ngoảnh đầu nhìn Hứa Hi Ngôn, cô cười khổ quay đầu nhìn anh: "Hay là song ca một bài, anh Hoắc có vui lòng hay không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...