Giọng nói của anh mềm mại như gió nhẹ, bồng bềnh như lông vũ, dù là lời đe dọa nhẹ nhàng như thế nhưng vẫn mang theo cảm giác đe dọa khiến người khác sợ hãi.
Anh đang cảnh cáo Tống Tương Bình, nếu như cô ta dám nói chuyện này ra, lần sau anh sẽ không tát vài cái nhẹ nhàng như vậy đâu.
Sắc mặt Tống Tương Bình trắng bệnh, cô ta luôn miệng bảo đảm: "Không đâu, chắc chắn là không. Nhất định tôi sẽ kín miệng như bưng. Có đánh chết cũng không nói đâu! Anh Hoắc, anh cứ yên tâm! Cứ coi tôi như người mù, câm điếc, chưa thấy cái gì hết, cũng không nói được gì hết."
"Ừ, cút đi!"
Hoắc Vân Thâm khẽ gật gật đầu.
Tống Tương Bình kia như được đại xá, vội vàng đưa người của cô ta chạy trốn, đến cả Mã Hạo Đông cũng mặc kệ luôn.
Sau khi đám người rời đi, Uyển Đậu giữ chặt lấy tay Hứa Hi Ngôn, cô vội vàng vén ống tay áo lên kiểm tra vết thương cho cô: "Chị Cảnh Hi, chị có bị thương ở đâu không?"
"Không bị thương ngoài da. Chị nghĩ chắc là, có lẽ là, có khi… bị thương bên trong rồi."
Vốn cô muốn nói là không sao hết, nhưng suy nghĩ lại thì, vừa rồi cô còn nằm xuống đất giả vờ bị thương kêu đau, bây giờ nói không sao hết, không phải là tự mình tát mặt mình à?
Biểu cảm của Uyển Đậu vô cùng khoa trương, cô cố ý gào to cho boss nhà mình nghe: "Ôi trời! Bị thương bên trong luôn! Chắc là không nhẹ đâu đấy! Làm sao bây giờ?"
Hoắc Vân Thâm di chuyển xe lăn, lui về sau một bước, khi anh chuyển hướng thì nói: "Cảnh Hi, đi với tôi."
Vừa nghe thấy cô bị thương, anh đã rất đau lòng, cho dù chỉ bị trầy chút da, anh cũng không thể chịu đựng được, nhất định phải đưa cô đến bệnh viện xem sao.
Hứa Hi Ngôn đuổi theo Hoắc Vân Thâm, cô quay đầu nhìn về phía Mã Hạo Đông đang say bí tỉ, hỏi: "Mã Hạo Đông thì sao đây?"
Uyển Đậu rất biết giúp đỡ boss nhà mình: "Không có gì đâu, chị Cảnh Hi, chị cứ đi đi, có em với Dịch Tiêu ở đây rồi…"
Không đợi Uyển Đậu nói xong, Hứa Hi Ngôn đã quay ngoắt đầu, nhìn cô nghi ngờ: "Uyển Đậu, em quen Dịch Tiêu à?"
Hứa Hi Ngôn nhớ rất rõ, lần đầu tiên cô đến Công ty Giải trí Cảnh Duyệt với Hoắc Vân Thâm thì Dịch Tiêu không hề đi cùng, đáng lẽ ra là Dịch Tiêu chưa từng gặp Uyển Đậu mới phải chứ?
Vậy thì vì sao cô vừa mở miệng đã nhắc đến cái tên Dịch Tiêu?
Uyển Đậu nhận ra mình vừa lỡ miệng, vội vàng "chữa cháy": "Ha ha ha, đúng vậy, đâu chỉ có quen thôi đâu, nói thẳng ra là không thể thân hơn nữa đó."
Để thể hiện mức độ thân thiết, cô liền níu lấy cánh tay của Dịch Tiêu, dán mặt lên đầu vai anh ta, cười đến mức hai mắt cong cong: "Anh ấy là bạn trai của em. Ha ha ha…"
Dịch Tiêu: "…"
Bạn trai gì cơ?
Anh ta với Uyển Đậu chỉ là quan hệ đồng nghiệp thôi có được không?
Bỗng nhiên bị Uyển Đậu níu lấy, biểu cảm của Dịch Tiêu vô cùng kỳ lạ, vốn dĩ anh ta muốn kéo Uyển Đậu ra nhưng đối mặt với Hứa Hi Ngôn, anh ta đành phải miễn cường mỉm cười.
Nhìn thấy hai bạn trẻ xứng đôi kia, Hứa Hi Ngôn tin lời cô ấy, cười dặn dò: "Vậy nhờ hai người chuyện Mã Hạo Đông nhé."
Đợi đến khi Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm rời đi, ở trong phòng, Dịch Tiêu liền hất tay Uyển Đậu ra, hơn nữa còn cảnh cáo cô: "Đồng chí Uyển Tiểu Đậu, cơm ăn bừa cũng được, nhưng không được nói lung tung. Cô có biết hậu quả của việc nói bừa là gì không?"
Uyển Đậu tỏ vẻ không thèm quan tâm, nhe răng cười: "Tôi nói này trợ lí Dịch, không phải là tôi làm vậy để đối phó với bà chủ sao? Anh có biết vừa rồi suýt nữa đã lộ rồi không? Không lôi anh ra làm khiên chắn thì phải làm sao?"
"Vậy cô cũng không thể tùy tiện bịa chuyện bảo tôi là bạn trai cô được. Cô không thể giải thích một cách khác à!"
Quả thật Dịch Tiêu bị cô chọc tức không nhẹ, cảm giác như danh tiếng cả đời anh ta đã bị cô phá hủy vậy.
"Ý của anh là phải nói tôi là bạn gái anh hả?"
"Cô cút được rồi đấy!"
Dịch Tiêu bây giờ, sắp bị tên đần độn kia làm tức điên lên rồi.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...