Sau khi đi học, cô đã hiểu chuyện. Kể từ đó, cô thật lòng thương em trai mình, bảo vệ nó thật tốt, không cho người khác bắt nạt nó.
Hoắc Vân Thâm buồn bực không muốn nói chuyện, Hoắc Tam Nghiên lại không rời đi. Hứa Hi Ngôn núp đằng sau ghế sofa tưởng là cô ta đi rồi, bèn len lén ló đầu lên nhìn thử, khéo thế nào lại chạm phải ánh mắt của Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm phát hiện Hứa Hi Ngôn đang trốn ở sau ghế sofa chỗ Hoắc Tam Nghiên ngồi, anh kinh sợ đến nỗi trong lòng run lên. Phải làm sao bây giờ?
Hứa Hi Ngôn thấy Hoắc Tam Nghiên chưa đi, hoảng sợ tới mức lại hạ thấp đầu xuống để trốn.
Để có thể mau chóng tiễn Hoắc Tam Nghiên đi, Hoắc Vân Thâm lén gửi tin nhắn cho Đường Diệc Sâm, bảo anh ta gọi điện thoại cho Hoắc Tam Nghiên, kêu cô rời đi.
Hơn một phút sau, điện thoại của Hoắc Tam Nghiên vang lên. Khi thấy trên màn hình hiện ra số điện thoại của Đường Diệc Sâm, cô không bắt máy ngay mà lẩm bẩm nói thầm một câu: "Đã trễ thế này mà anh Đường còn tìm mình làm gì?"
Hoắc Vân Thâm tiếp lời: "Chắc chắn là có chuyện quan trọng! Chị mau nghe đi!"
"Không nghe. Hết giờ làm việc rồi, ai cũng đừng hòng quấy rầy chị."
Hoắc Tam Nghiên tắt luôn điện thoại.
Hoắc Vân Thâm: "…"
Anh cảm thấy Hoắc Tam Nghiên đúng là đại ma đầu được Thượng đế phái xuống, chuyên môn chia rẽ hạnh phúc của anh.
Hoắc Tam Nghiên ăn vạ không chịu đi chủ yếu là vì muốn hỏi thăm anh một chuyện: "Này, em trai, anh bạn tên Diệp Tầm đó của em làm nghề gì?"
Với cái danh phóng viên nổi tiếng cộng thêm thân phận Giám đốc bộ phận PR của Hoắc Tam Nghiên, cô đã lợi dụng đủ các con đường quan hệ giao tiếp nhưng cũng không tra ra lai lịch của Diệp Tầm. Vì thế, người tên Diệp Tầm này thật sự đã khơi dậy được hứng thú của cô.
"Chị hỏi anh ta làm gì?"
Hoắc Vân Thâm rùng mình, một ý nghĩ bỗng vụt qua trong đầu. Đừng nói là cô chị Ba tôn thờ chủ nghĩa độc thân nhà mình động lòng rồi đấy nhé?
"Chỉ hỏi một chút thôi. Hôm nào em gọi anh ấy ra, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm." Hoắc Tam Nghiên thương lượng.
Hoắc Vân Thâm di chuyển xe lăn đi vòng đến bên cạnh cô, nhìn chằm chằm với vẻ khó tin: "Đừng nói với em là chị thích anh ta rồi đấy."
"Có gì lạ đâu? Dù sao chị của em cũng là phụ nữ, phải lòng đàn ông là chuyện rất bình thường mà?"
Hứa Tam Nghiên xoay người dựa lên sofa, cười tươi rói như một cô gái đang hoài xuân: "Này, em cảm thấy chị của em với anh chàng này có xứng đôi không?"
"Không xứng! Hai người không xứng chút nào!"
Sắc mặt Hoắc Vân Thâm đen đến mức có thể vắt ra mực, trong lòng đã phát điên.
Chị anh thật sự phải lòng Hứa Hi Ngôn lúc giả trai rồi, m* nó, thật là!
Hứa Hi Ngôn trốn sau sofa nghe được hết đoạn đối thoại của hai người, cảm giác trong lòng cô cũng giống với Hoắc Vân Thâm. F*ck!!!
"Này này! Em có phải là em chị không vậy!
"Một người phụ nữ xinh đẹp và tài giỏi như chị, sao lại không xứng với anh ta?
"Sao em không suy nghĩ cho chị của em chứ?"
"Chị cũng sắp 30 rồi, vậy mà một người bạn trai cũng không có, em không lo sao?
"Khó khăn lắm chị mới thích được một người, em lại còn tạt chị một gáo nước lạnh."
Hoắc Tam Nghiên than trách.
Hoắc Vân Thâm thở ra một hơi thật dài, tỏ vẻ nghi ngờ: "Không phải chị theo chủ nghĩa không kết hôn sao?"
"Đó là trước kia."
Hoắc Tam Nghiên chắp tay trước ngực, mơ mộng: "Từ sau khi gặp được Diệp Tầm, chị nhận ra, trái tim cô đơn ba mươi năm nay của chị bỗng rung động. Chị nghĩ đây nhất định là vận mệnh do trời cao an bài, anh ấy chính là định mệnh của chị."
Hoắc Vân Thâm đỡ trán: "Chị thôi hi vọng đi! Anh ta nhỏ hơn chị bảy tuổi đấy, hai người không hợp đâu!"
"Nhỏ hơn bảy tuổi thì sao? Bây giờ cũng lưu hành tình chị em đó. Bảy tuổi căn bản không chênh lệch gì, mười bảy tuổi chị còn chấp nhận được nữa là."
Hoắc Tam Nghiên làm vẻ khẩn cầu: "Em trai, hãy thương chị độc thân đến giờ không ai thăm hỏi, em hãy làm mai giúp chị với, được không? Vả lại, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài mà!"
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...