Hoàng Quốc Cường không thể chịu nổi nữa, hỏi Sở Vũ Hách bằng giọng thương lượng: "Tổng Giám đốc Sở, vậy chắc được rồi nhỉ? Đã quay nhiều cảnh như vậy rồi, cứ chọn đại một cảnh tốt nhất là được. Đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Có điều Sở Vũ Hách lại muốn chỉnh Hứa Hi Ngôn đến chết. Gương mặt hắn ta nghiêm khắc, giọng điệu cương quyết:
"Sao có thể chọn đại được chứ? Đạo diễn Hoàng, bản thân ông là một đạo diễn, không phải là nên yêu cầu nghiêm khắc đối với mỗi một diễn viên hay sao? Nếu đã là diễn viên thì phải có thái độ của diễn viên. Cô ta không muốn quay thì bảo cô ta đi ngay đi!"
Muốn nhân cơ hội đuổi cô ra khỏi đoàn làm phim sao?
Sở Vũ Hách, anh thật là ác độc!
Hứa Hi Ngôn đã chịu khổ nhiều như vậy nên không thể từ bỏ dễ dàng được. Cô cố gắng bò lên, nhìn Sở Vũ Hách với vẻ căm hận.
Ngực cô đau đến mức không thở nổi nhưng cô vẫn cố gắng nhịn đau, tự nói với mình rằng nhịn một chút là xong.
Sau khi điều chỉnh hô hấp xong, Hứa Hi Ngôn nói với Hoàng Quốc Cường: "Đạo diễn Hoàng, tôi có thể, có thể tiếp tục!"
Hoàng Quốc Cường thấy Hứa Hi Ngôn bị chỉnh đến thê thảm, trong lòng cũng hơi xúc động. Lúc này, ông ta cũng chỉ có thể khẽ cắn răng, kêu một tiếng tiếp tục.
Cảnh thứ 47, lần thứ tám. Yêu Nguyệt ôm chân Mạnh Chiêu nghi cầu xin tha thứ, Mạnh Chiêu nghi hung hăng đạp vào ngực cô một cái, Yêu Nguyệt không kịp đề phòng nên té lăn xuống thềm.
Chẳng qua là lần này, cô không thể bò dậy nữa.
Thấy Hứa Hi Ngôn nằm im trên đất không nhúc nhích, tất cả mọi người trong trường quay đều sững sờ. Kể cả mấy người như đạo diễn Hoàng Quốc Cường và đạo diễn chấp hành Dương Dũng cũng vậy.
Ngay lúc đạo diễn bảo người qua đó xem thử, một bóng người màu đen chạy từ ngoài trường quay vào nhanh như một cơn gió.
Bóng người kia nhanh như chớp, vượt qua hàng rào, trực tiếp nhảy vào trường quay. Người đó chạy tới trước mặt Hứa Hi Ngôn, ôm lấy cô.
"Cảnh Hi! Cảnh Hi? Cô tỉnh lại đi..."
Người này là Mã Hạo Đông. Hôm nay anh ta quay xong phân cảnh bên đoàn làm phim "Ngọn Nguồn Tội Lỗi" nên tiện đường tới thăm Hứa Hi Ngôn một chút.
Thật không ngờ tới, anh ta lại chứng kiến đám người chủ đầu tư và đạo diễn ức hiếp một người mới.
Quay phim chỗ nào chứ, đây rõ ràng là muốn đưa người ta vào chỗ chết mà!
Mã Hạo Đông gọi nhưng Hứa Hi Ngôn không tỉnh. Anh ta bèn nhanh chóng quyết định, lập tức cúi xuống ẵm Hứa Hi Ngôn lên.
Mã Hạo Đông xoay người, trừng mắt nhìn đạo diễn: "Đạo diễn Hoàng, có ai đóng phim như mấy người không? Đây là quay phim hả? Mấy người đang xem mạng người như cỏ rác đó biết không? Nếu như Cảnh Hi xảy ra chuyện gì, mấy người đừng mong được yên!"
Sau khi cảnh cáo xong, Mã Hạo Đông ôm Hứa Hi Ngôn rời khỏi trường quay. Toàn bộ nhân viên của đoàn phim và các diễn viên đều bàn luận sôi nổi.
Văn Lệ đi đến bên cạnh Hứa Tâm Nhu, nơm nớp lo sợ hỏi: "Tâm Nhu, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Thấy Văn Lệ sợ hãi, Hứa Tâm Nhu nhếch môi lạnh lùng, dùng ánh mắt bảo cô ta bình tĩnh: "Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chuyện ngoài ý muốn xảy ra lúc quay phim không phải rất bình thường sao?"
"Lúc nãy Mã Hạo Đông cũng tới, chị nói xem quan hệ giữa Cảnh Hi với Mã Hạo Đông là thế nào..."
Văn Lệ còn chưa nói xong, Hứa Tâm Nhu đã cắt lời cô ta: "Với dáng vẻ giận dữ đến nỗi đỏ cả mặt của anh ta khi nãy, cô nói xem bọn họ có quan hệ như thế nào? Chuyện này cần tôi dạy cô sao? Quay phim lại chưa?"
"Quay rồi, góc độ rất tốt."
Văn Lệ cố ý chọn góc quay, đều là hình ảnh Mã Hạo Đông bế Hứa Hi Ngôn.
"Rất tốt! Biết làm thế nào rồi chứ!"
Văn Lệ gật đầu. Hứa Tâm Nhu đắc ý. Mã Hạo Đông xuất hiện cực kỳ đúng lúc.
Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao, ha, để tôi giúp anh.
Nếu để fan hâm mộ của Mã Hạo Đông nhìn thấy, thần tượng nhà bọn họ bế một diễn viên phụ không có danh tiếng thì sẽ có cảm giác gì?
Bởi vì Hứa Hi Ngôn xảy ra chuyện, cuối cùng đạo diễn Hoàng Quốc Cường cũng không thể nhịn được nữa. Ông ta chất vấn Sở Vũ Hách:...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...