Từ trước đến giờ, tính tình của Hoắc Vân Thâm vẫn luôn rất lạnh lùng, ít khi tiếp xúc với người khác phái. Hứa Hi Ngôn là người phụ nữđầu tiên đột ngột bước vào thế giới côđộc của anh, và cũng là người đặc biệt nhất.
Năm năm trước, sau đêm hôm đó, anh đã yêu cô sâu đậm. Thế nhưng, khi anh chuẩn bịđi tìm cô thì lại bất ngờ biết được tin tức cô ra nước ngoài.
Trên đường chạy đến sân bay, anh bị tai nạn giao thông dẫn đến tổn thương ở cột sống. Kể từđó, anh bị liệt rất nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào xe lăn để di chuyển.
Vào lúc tuyệt vọng nhất, khổ sở nhất, vào lúc bị rơi xuống vực sâu của cuộc đời, nếu không nhờ có sự cố chấp mà anh dành cho Hứa Hi Ngôn, chắc anh cũng không thể nào chịu đựng nổi.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, thế nhưng anh chưa từng quên cô, vẫn luôn chờ cô suốt năm năm ròng rã.
Vậy mà sau muôn vàn khó khăn, tin tức anh nhận được lại không đúng, không cần nghĩ cũng hiểu được trái tim của anh đang cảm thấy tổn thương thế nào.
"Bỏđi."
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Vân Thâm lóe lên sự mất mát khó có thể phát hiện. Anh nhấn nút điều khiển trong tay, di chuyển xe lăn rời khỏi phòng VIP.
Không ai biết lúc này trong lòng Hoắc Vân Thâm hối hận đến mức nào. Giá như năm đó mình chủđộng hơn, đi tìm cô sớm một chút, thì có lẽ cũng không bị tai nạn giao thông, lại còn có thể giữ cô lại trong phạm vi thế lực của mình.
Giá như khi ấy mình làm vậy thìđâu đến nỗi như bây giờ, làm cho cô bay ra khỏi thế giới của mình, bặt vôâm tín.
Mà bản thân mình càng không cần phải chịu nỗi dằn vặt của tương tư, sống một ngày bằng một năm như vậy.
Hứa Hi Ngôn ơi là Hứa Hi Ngôn, rốt cuộc em đang ởđâu chứ?
…
Lúc này, mẹ con Hứa Hi Ngôn đang đi theo Phương Tiểu Tranh trở về chung cư Blueberry.
Đã có chỗđặt chân tạm thời, Hứa Hi Ngôn bèn tẩy trang, quay về dáng vẻ ban đầu.
Côđịnh ở tạm trong nhà Phương Tiểu Tranh với con gái mình, đợi chừng nào tìm được nơi ở mới thì sẽ dọn đi. Dù sao bạn trai của Phương Tiểu Tranh thường hay đến đây chơi, mẹ con hai người ởđây suốt cũng không ổn lắm.
Buổi tối, Phương Tiểu Tranh và bạn trai Vương Đại Tríđi ăn cơm với hai mẹ con cô. Hai người bạn thân đã lâu không gặp, ai nấy đều rất vui vẻ, vừa ăn vừa nói chuyện.
Phương Tiểu Tranh cũng từng học ngành tiếng Trung trong đại học Bái Kinh cùng với Hứa Hi Ngôn, sau khi tốt nghiệp thì cô rất muốn trở thành biên kịch, thế nhưng vì nguyên nhân gia đình nên chỉ có thể từ bỏ lý tưởng của mình.
Phương Tiểu Tranh về nhà mở một cửa hàng bán hoa để sống tạm. Cô muốn kiếm nhiều tiền một chút rồi mua nhà trả góp cùng với Vương Đại Trí, chuẩn bị cho việc kết hôn của hai người.
Vốn dĩ chuyện kinh doanh cũng rất thuận lợi, nhưng sau khi có thêm hai tiệm hoa khác mở cùng trên con đường ấy, doanh thu của cửa hàng cũng ít đi.
Nhắc đến chuyện kiếm tiền, Hứa Hi Ngôn cũng khá là am hiểu: "Mau đến quay video livestream hoa đá với hai mẹ con mình đi. Bảo đảm trong một năm cậu có thể thoát nghèo, năm hai khá giả."
"Livestream hoa đáá?" Phương Tiểu Tranh không hiểu. Vì mở cửa hàng bán hoa nên đương nhiên côấy biết rõ cái gì gọi là hoa đá, nhưng còn livestream là sao?
Đợi đến lúc Phương Tiểu Tranh hiểu rõđược cái khái niệm "livestream hoa đá" mà Hứa Hi Ngôn nói là gì, côấy mới biết hóa ra đó chính là phát sóng trực tiếp buổi bán đấu giá hoa đá.
Phương Tiểu Tranh nghe nói đứa bé dễ thương đang ở bên cạnh cô lúc này rất nổi tiếng trên mạng. Ngày nào bé con cũng livestream buổi bán đấu giá hoa đá, thu nhập còn cao hơn cô bán hoa nữa kìa.
Phương Tiểu Tranh tựa như vừa mới phát hiện ra một con ngỗng đẻ trứng vàng rất lớn vậy. Côôm chặt Anh Bảo, sau đó hôn một cái thật mạnh: "Tiểu Anh Đào à, sau này dì Tranh Tử sẽđi theo con nhé!"
Anh Bảo rất hào phóng mà tiếp nhận Phương Tiểu Tranh: "Không thành vấn đề. Bởi vì dì Tranh Tửđã mời con ăn một bữa cơm rất ngon, cho nên sau này Bảo Bảo sẽ bảo kê cho dì."
"Wow… Anh Bảo thật là nghĩa khí, dì yêu con chết đi được."
Mặc dù chỉ mới ở chung với nhau trong một thời gian ngắn, nhưng Phương Tiểu Tranh đã hoàn toàn bịđứa bé dễ thương này chinh phục, thậm chí còn có cảm giác xúc động muốn bắt cô bé về nhà mình nuôi luôn.
Tại sao lại có thểđáng yêu như vậy chứ?
Sau khi ăn uống xong, mọi người lại đi hát karaoke ở KTV Ngân Cự, uống khá nhiều rượu, chơi cũng rất vui.
Khi cuộc chơi đã tàn thì Anh Bảo cũng đã ngủ. Phương Tiểu Tranh giành ôm Anh Bảo, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô bé: "Ngôn Ngôn, bé con ngủ rồi, chúng ta về thôi!"
"Ừ."
Hứa Hi Ngôn và Phương Tiểu Tranh cùng nhau đưa Anh Bảo về.
Lúc đi qua hành lang, Hứa Hi Ngôn vô cùng trùng hợp mà gặp lại một người quen cũ.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...