Hứa Hi Ngôn suy nghĩ một lát, trả lời anh: "Cô ấy có biết anh thích mình không? Anh đã tỏ tình với cô ấy bao giờ chưa?"
Wing: "Tôi không dám tỏ tình nên chắc là cô ấy cũng không biết tôi thích cô ấy đâu."
Yim: "Cô ấy không biết anh thích mình, đã vậy còn có bạn trai rồi. Vậy nếu bây giờ tôi khuyên anh nên buông tay cô ấy thì anh sẽ làm sao?"
Hứa Hi Ngôn không trực tiếp trả lời anh mà đổi sang một câu hỏi khác, hỏi ngược lại anh.
Thật ra trong lòng anh đã có đáp án rồi, anh chỉ cần một người giúp mình đối mặt với thực tế mà thôi.
Cô đợi một lúc lâu nhưng bên kia vẫn không trả lời lại.
Hứa Hi Ngôn buông di động xuống, tựa vào đầu giường, lẳng lặng thở dài trong lòng.
Cô vẫn luôn cảm thấy mỗi một người tàn tật đều là những thiên thần bị bẻ gãy cánh.
Bọn họ cũng giống như người bình thường, có tư cách yêu và được yêu. Không ai có thể khinh miệt bọn họ, coi thường bọn họ.
Khi nghĩ về Wing, Hứa Hi Ngôn tự nhiên liên tưởng đến Hoắc Vân Thâm.
Chỉ cần nghĩ về đôi mắt xinh đẹp mê người, khóe miệng khẽ cười, đôi má lúm đồng tiền sâu hoắm kia, Hứa Hi Ngôn sẽ cảm thấy trong lòng mình rất ngọt ngào, ấm áp, tựa như có một cơn gió ấm đang lay động trái tim mềm mại của cô vậy.
Vì sao cô lại nhớ anh như vậy chứ?
Chỉ cần không nhìn thấy anh, cô sẽ lo cho anh, bận tâm đến anh, sợ anh ở một mình sẽ cô đơn.
Haiz, liệu Hoắc Vân Thâm có nhớ cô như cô nhớ anh không nhỉ?
Cách một bức tường, ở trong căn hộ 101 bên cạnh, Hoắc Vân Thâm đang tựa vào đầu giường, vẻ mặt cô đơn và đờ đẫn.
Tối nay nhất định sẽ là một đêm trằn trọc khó ngủ, nỗi nhớ cứ như một loại thuốc độc vừa đắng vừa chát. Mà anh như một người bệnh thời kỳ cuối, dù biết rõ là thuốc độc cũng vui vẻ chấp nhận.
Khi Hứa Hi Ngôn nhớ đến Hoắc Vân Thâm, Hoắc Vân Thâm cũng đang nhớ về Hứa Hi Ngôn, chỉ có điều trong lòng anh khổ sở hơn cô rất nhiều.
Thầy Yim khuyên anh nên buông tay Hứa Hi Ngôn, anh phải làm thế nào đây?
Tình cảm anh dành cho cô cũng không phải chỉ một sớm một chiều, sao anh có thể nói buông là buông được?
Với tình hình hiện tại của anh, quả thật không nên dây dưa với cô, thế nhưng nếu như không có cô thì cuộc sống của anh còn có ý nghĩa gì nữa?
Anh đau khổ quá, thật sự rất đau khổ.
Rốt cuộc anh nên làm gì mới được đây?
…
Sau một đêm nghỉ ngơi, đến ngày hôm sau, mọi người đều thức dậy với tinh thần tràn đầy sức sống. Ăn sáng xong, Hứa Hi Ngôn và Phương Tiểu Tranh đưa Anh Bảo ra ngoài.
Vương Đại Trí đã đến từ sớm rồi, anh ta không lái chiếc xe tải nhỏ của Phương Tiểu Tranh mà mượn bạn một chiếc xe con nhỏ, chờ ở bên ngoài Thịnh Thế Ngự Cảnh.
Sau khi mọi người lên xe, Vương Đại Trí lái xe chở các cô đến thẳng khu vui chơi lớn nhất vui nhất ở Bái Kinh.
Vào cuối tuần, cả công viên giải trí đều đầy người, vô cùng nhộn nhịp.
Bởi Anh Bảo khá nổi trên mạng nên Hứa Hi Ngôn sợ sẽ mang đến một vài phiền phức không cần thiết. Vì vậy, cô cho bé con đội một chiếc mũ beret nhỏ và đeo khẩu trang.
Ba lớn một nhỏ cùng nhau chơi các trò chơi, vô cùng vui vẻ.
Khi đang cưỡi chú voi Dumbo đáng yêu, Anh Bảo nhất quyết kéo theo Phương Tiểu Tranh lên ngồi cùng mình. Hai người lên đó chơi, Hứa Hi Ngôn ngồi ở ghế chờ bên cạnh.
Vương Đại Trí chạy đi mua bắp rang cho Anh Bảo rồi quay lại. Anh ta mua hai bịch lớn, một bịch dành cho Anh Bảo, bịch còn lại dành cho Hứa Hi Ngôn và Phương Tiểu Tranh.
Anh ta đưa bắp rang cho Hứa Hi Ngôn, cô nhận lấy rồi ngồi dịch sang vị trí bên cạnh, mời Vương Đại Trí ngồi xuống. Hai người tươi cười nói chuyện.
Khi Hứa Hi Ngôn đang nói chuyện với Vương Đại Trí, cô cũng không chú ý đến một người đàn ông đang xếp hàng vẫn luôn nhìn bọn họ từ đằng xa.
Đường Diệc Sâm cùng với bà xã đưa theo đứa con trai bảy tuổi Đường Phi Mặc đến công viên giải trí, không ngờ rằng lại gặp được Hứa Hi Ngôn.
Anh ta đã nhìn thấy hết cảnh tượng Hứa Hi Ngôn ngồi cùng với người đàn ông kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...