Bảo Bối Giá Trên Trời

"Một mình bé Hi thật sự quá cực khổ!"

"Ban ngày đi quay phim, buổi tối vẫn phải đi quay phim. Đã vậy còn phải chăm sóc cho một đứa bé không nghe lời như Bảo Bảo nữa."

"Haiz... Khi nào Bảo Bảo mới có thể mua được papi tốt nhất trên thế giới đây?"

"Nếu như có papi, bé Hi cũng không cần khổ cực như vậy nữa!"

Phương Tiểu Tranh và Vương Đại Trí nghe bé con nói như vậy, trái tim như sắp tan chảy. Bé con, cháu còn hiểu chuyện hơn được nữa không?

Nghe Anh Bảo nói những lời này, Hứa Hi Ngôn cảm động đến mức sống mũi cay cay.

Cô biết con gái mình nhạy cảm, tâm trí trưởng thành sớm, thế nhưng cô không hi vọng con bé gánh vác trách nhiệm của người lớn sớm như vậy.

Cô ôm Anh Bảo vào lòng mình, xoa xoa cái đầu nhỏ của bé: "Ui ui ui, sao cục cưng nhà chúng ta lại hiểu chuyện như vậy chứ? Thấy con nghe lời như vậy, dù bé Hi có khổ sở mệt mỏi hơn nữa cũng đáng giá."

Hứa Hi Ngôn ôm con gái, cụng đầu với con bé. Trong lòng cô đong đầy cảm xúc, cảm ơn ông trời đã ban cho mình một thiên sứ nhỏ tri kỷ đến thế.

Hứa Hi Ngôn phát hiện ra Anh Bảo rất giống ba của mình. Cả hai đều thấu hiểu người khác, quan tâm chu toàn.


Phương Tiểu Tranh thấy tình cảm hai mẹ con tốt như vậy bèn nói với Vương Đại Trí: "Đại Trí, anh thấy chưa. Sau này nhất định chúng ta phải sinh con gái, con gái hiểu chuyện biết bao nhiêu!"

Vương Đại Trí nhân cơ hội hôn lên gò má Phương Tiểu Tranh một cái, nói với vẻ cưng chiều: "Được. Em nói muốn con gái, chúng ta sẽ sinh con gái."

Hành động này đúng lúc bị Hứa Hi Ngôn nhìn thấy: "Nè nè nè, hai người rải thức ăn cho chó cũng phải nhìn hoàn cảnh chứ? Đừng có dạy hư con gái của mình đấy."

Anh Bảo không cam lòng, ôm chầm lấy mẹ mình, hôn chụt một cái lên mặt cô. Sau đó, bé cười hì hì nói: "Bé Hi, dì Tranh Tử và chú Đại Trí rải thức ăn cho chó, chúng ta cũng có thể rải thức ăn cho mèo mà!"

"Đúng vậy! Chúng ta rải thức ăn cho mèo, để bọn họ ăn bể bụng luôn."

Hứa Hi Ngôn nói xong, ôm mặt con gái hôn khắp hai bên, lại còn hôn vào miệng mấy cái.

"Ha ha ha..."

Hai mẹ con cô chọc hai người Phương Tiểu Tranh cười nghiêng ngả.

Bốn người bọn họ ăn uống rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, Vương Đại Trí chịu trách nhiệm dọn bàn rửa chén, còn các cô thì xem ti vi nói chuyện phiếm.


Vương Đại Trí rửa chén xong thì chuẩn bị đi về. Trước khi về, Phương Tiểu Tranh còn dặn anh ta, sáng mai đến đón ba người bọn cô rồi cùng nhau đến khu vui chơi.

Buổi tối, Hứa Hi Ngôn vừa ra khỏi phòng tắm thì thấy Phương Tiểu Tranh đang nghiêm túc kể chuyện cho Anh Bảo nghe.

Cùng một câu chuyện mà mới kể đến lần thứ sáu thì Phương Tiểu Tranh đã ngáp liên tục. Thế nhưng Anh Bảo vẫn mở to mắt, ngồi nghe hết sức chăm chú.

Hứa Hi Ngôn nhắc nhở hai người: "Được rồi, kể xong câu chuyện cuối cùng thì hai người cũng phải ngủ sớm đó. Ngày mai đến khu vui chơi, không thể ngủ nướng được đâu nha!"

"Dạ biết rồi bé Hi!" Anh Bảo trả lời, tiếp tục thúc giục: "Sao Mommy Tranh Tử không kể tiếp nữa vậy?"

"À... Dì kể... Dì kể tới đâu rồi nhỉ... À..."

Phương Tiểu Tranh đã buồn ngủ gần chết rồi. Cô rất phục bé con, sao bé cứ tràn đầy năng lượng như thế?

Hai người bọn họ tiếp tục kể chuyện, Hứa Hi Ngôn tựa vào đầu giường, cầm di động lên xem. Lúc này cô mới bất ngờ phát hiện tin nhắn của Wing.

"Thầy Yim, xin lỗi vì trễ như vậy còn quấy rầy anh. Bây giờ tôi rất đau khổ. Nếu như cô gái tôi thích đã có bạn trai thì phải làm sao?"

Đọc tin nhắn xong, Hứa Hi Ngôn đoán gần đây Wing đã rơi vào vòng xoáy tình cảm, yêu phải một cô gái đã có bạn trai.

Nên trả lời anh thế nào đây?

Nếu cứ kêu anh từ bỏ, hình như không có trách nhiệm cho lắm.

Hứa Hi Ngôn hiểu rất rõ cảm giác yêu một người là thế nào. Đó không phải là chuyện muốn buông tay là có thể dễ dàng từ bỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui