Nếu Thương Kỳ biết bản thân chỉ là tiện tay giúp mà khiến Tần Minh Nguyệt nguyện đưa một vạn tệ để báo đáp, không biết Thương Kỳ nên khóc hay nên cười.
Được sự giúp đỡ của Thương Kỳ, Tần Minh Nguyệt nhanh chóng có kết quả siêu âm màu bốn chiều Doppler khi mang thai támtháng, cô rơi lệ khi nhìn thấy hình hài bé nhỏ trên giấy siêu âm.
“Này, cô làm sao vậy? Giấy siêu âm này không đúng sao? Không phải chú! ”Cô gái khi nãy mong đợi trong nỗi lo lắng, vừa nhận được tờ siêu âm đã khóc, Thương Kỳ không biết mình đã làm sai điều gì.
Người ta thường nói tính khí phụ nữ thay đổi như thời tiết tháng sáu, nhưng thế này chẳng phải thay đổi quá nhanh sao.
“Không sao, tôi không sao, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh.
”Tần Minh Nguyệt ôm chặt giấy siêu âm đó như đang ôm một đứa trẻ lạc, vừa khóc vừa cười, giống như là đang vui nhưng cũng giống như là đang buồn, Thương Kỳ cảm thấy khó hiểu.
Vốn dĩ định mời Thương Kỳ một bữa để cảm ơn, nhưng nghĩ đến lương hai tháng của mình là bốn vạn, một vạn đưa Thương Kỳ, ba vạn để trả nợ, trong người không còn xu dính túi, Tần Minh Nguyệt mở miệng nhưng lại không nói gì, chỉ biểu thị sự cảm ơn.
“Không có gì, chỉ là tiện giúp đỡ mà thôi, chuyện lần trước thật xin lỗi, là tôi đã hiểu lầm cô.
” Thương Kỳ sờ mũi của mình và nói trong sự hổ thẹn.
Lần trước?Tần Minh Nguyệt giật mình, lập tức phản ứng ra những điều Thương Kỳ vừa nói, cô cười dịu dàng: “Không sao, tôi quên rồi.
”Quên rồi?Nếu thật sự quên rồi vậy tại sao khi nãy nhìn thấy mình lại có phản ứng như vậy, Thương Kỳ nhận ra cô gái yếu đuối thật thà này cũng biết nói dối.
Để tránh Tần Minh Nguyệt quá lúng túng, Thương Kỳ thấy vẫn không nên vạch trần Tần Minh Nguyệt, nhưng tiền thì anh vẫn định trả lại cô.
“Số tiền lần trước của cô vẫn ở phòng làm việc của tôi, cô đi theo tôi, tôi lấy trả cô.
”“Không cần đâu, lần nào anh cũng giúp tôi, tôi nên mời anh mộtbữa để cảm ơn.
" Tần Minh Nguyệt vừa ôm chặt tờ siêu âm vừa nhìn Thương Kỳ với ánh mắt cảm ơn chân thành.
“Nếu mời đi ăn thì cũng là cô mời chứ, chẳng lẽ đưa tôi tiền là coi như mời tôi ăn rồi? Xem ra cô không có thành ý rồi.
”Thương Kỳ nhận ra bộ đồ Tần Minh Nguyệt vẫn là bộ đồ tháng trước, xem ra kinh tế của Tần Minh Nguyệt cũng không được tốt lắm, số tiền đó đương nhiên anh không thể nhận.
“Chuyện này! " Thương Kỳ nói như vậy khiến Tần Minh Nguyệt có chút ngại ngùng, cô vốn là người bản tính yếu đuối, lần trước đám nổi nóng với lòng tốt của một người xa lạ, với cô đã rất can đảm rồi, giờ lại mắc nợ họ, cô thực sự không biết phải từ chối như thế nào.
Nhưng! Nhìn thời gian, nếu cô không về tiểu thiếu gia sẽ hết đồ để ăn, mà cô cũng đang rất căng sữa, nhưng những lý do này cô không thể nói với một người lạ.
Thương Kỳ nhìn thấy nét mặt khó xử của cô, lại còn nhìn đồng hồ suốt nên hiểu ra.
“Nếu cô có việc thì để lần sau mời tôi, cô đi theo tôi lấy tiền trước, chúng ta lưu lại số điện thoại, lần sau có cơ hội cô mời tôi ăn cơm cũng được.
”Trên đường xuống tầng, Tần Minh Nguyệt và Thương Kỳ luu số điện thoại của nhau, chỉ là vừa xuống tầng, Thương Kỳ đã bị người gọi lại, Tần Minh Nguyệt thấy vậy liền lặng lẽ rời đi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...