Ở bên dưới là cả một hòn đảo rộng lớn, được bao phủ bởi một màu hồng từ hoa anh đào đang nở rộ, trông không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.
Điều đặc biệt hơn, là trên khu trang trại Pingba không biết từ lúc nào đã có hàng trăm cây hoa anh đào, được trồng sẵn theo khuôn chữ “Nhược San! Please marry me!”*
( Hãy lấy anh nhé! Nhược San)
Cô kinh ngạc đến mức cả người cứng lại, hai tay đặt lên cửa máy bay mà run lên từng nhịp, nước mắt hạnh phúc theo đó chảy dài trên gò má.
Cô không thể tưởng tượng nỗi, Hoắc Tần Phong vốn lạnh lùng, cáu kỉnh đó lại có thể vì cô mà làm ra chuyện lãng mạn đến phá hoại cảnh quan của Quý Châu thế này.
Cô vừa mừng vừa giận, vừa hạnh phúc vừa âu lo, cảm xúc phút chốc loạn nhịp không cách nào trấn tĩnh được.
Mãi đến khi chiếc máy bay đáp xuống bãi cỏ trống, một lúc sau cô mới có thể bình tâm bước ra bên ngoài.
Không biết từ lúc nào, Hoắc Tần Phong đã xuất hiện ở đó, trên người mặc một bộ âu phục sang trọng, tóc mai vuốt gọn, toàn thân toả ra phong thái sang trọng, uy nghi.
Anh cầm theo chiếc hộp đựng nhẫn, nở nụ cười quyến rũ bước về phía cô, rồi sau đó chầm chậm quỳ xuống, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương.
Trong khi Nhược San còn chưa kịp phản ứng, thì Hoắc Tần Phong đã tự mình cầm lấy tay cô, điềm nhiên đeo chiếc nhẫn được đính viên kim cương vào ngón tay áp út, đó là viên kim cương hình giọt nước, sở hữu sắc hồng quyến rũ ngọt ngào, tinh khiết không tì vết.
Rồi anh ngạo mạn lên tiếng: “Bảo bối! Anh nói em nghe, em bây giờ đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành vợ của anh đâu, em cũng có quyền giữ im lặng, nhưng nếu như dám từ chối, anh đảm bảo cả đời này em sẽ vĩnh viễn không thể nào rời khỏi nơi đây.”
Nhược San phút chốc bị hành động của anh làm cho bất ngờ, vừa kêu lên được từ “anh” liền bị Hoắc Tần Phong đứng dậy, cướp lấy lời nuốt vào trong miệng.
“Ư...ưm...m...m”
Một tay anh ôm chặt lấy eo cô, một tay đặt sau gáy, khoá trọn cơ thể mềm mại, mỏng manh vào trong lòng.
Đến khi hô hấp bên trong dường như đã cạn kiệt, cô mới dùng sức đẩy anh ra khỏi người mình, nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ cùng dáng vẻ dụ tình mê hoặc, Hoắc Tần Phong định tiếp tục làm càn lần nữa, thì từ phía sau vọng đến tiếng vỗ tay reo hò không ngớt.
Hoá ra, không chỉ có cô, mà còn có cả Lão Hoắc Gia, Anna, Long Phi, Đường Thẩm, Gà Rán, cùng cặp đôi Bách Tùng - Gia Yến cũng xuất hiện ở đó.
Trong khi Nhược San còn đang hoang mang, thì Gia Yến đã nhanh miệng lên tiếng:
“Chúc mừng anh nhé Tần Phong, thật là lãng mạn chết người!”
“Bà chị, cuối cùng không phải ăn ké cơm của Đường phu nhân nữa rồi!” Bách Tùng nhìn Nhược San trêu chọc.
Anna từ phía bên cạnh Hoắc Tần Phong cũng mỉm cười nói: “Ngài Daniel chúc mừng ngài, thật sự hai người rất đẹp đôi.”
“Phu nhân, tôi cảm động đến phát khóc rồi, cuối cùng trải qua bảy bảy bốn chín kiếp nạn, hai người cũng được trở về bên nhau.” Long Phi gương mặt rưng rưng, tựa đầu vào vai Lão Hoắc Gia phát biểu.
“Khoan đã! Mọi người! Tôi còn chưa đồng ý cơ mà!”
Cô vậy mà không nhịn được ấm ức kêu lên, tự dưng bị lừa đem đến đây, còn bị Hoắc Tần Phong vô tư đeo nhẫn cho, bản thân chưa hề được nói một lời nào thì đã bị đám người này ùa ra chúc mừng tới tấp.
Nhìn thấy vẻ mặt tủi hờn của cô, Hoắc Tần Phong đột nhiên cúi người bế cô lên.
“Tần Phong! Anh làm gì vậy hả? Mau thả em xuống ngay!”
Hoắc Tần Phong ghé sát vào vành tai cô, phát ra lời ám muội: “Nhược San, chẳng lẽ em muốn cả đời ở lại đây?”
“Đương nhiên là không rồi!” Cô vội vàng nghiêng đầu tránh né.
“Vậy có nghĩa là em đồng ý lời cầu hôn của anh rồi nhé!” Hoắc Tần Phong ranh ma trêu chọc.
Cô ngại ngùng, đưa hai tay lên che mặt nói: “Ai thèm đồng ý với anh.”
Trước nụ cười của những nhân vật quần chúng xung quanh, Hoắc Tần Phong liền điềm nhiên lên tiếng:
“Nhược San, anh thực sự có chút thắc mắc, không hiểu tại sao đã đồng ý ở cạnh nhau rồi, người ta còn cần phải làm đám cưới làm gì?”
“Sao cơ?” Cô hé đôi mắt diễm lệ nhìn anh, tâm trạng đột ngột trùng xuống.
Còn anh lại bày ra bộ mặt yêu nghiệt, liếm lấy cánh môi dẫn dụ: “Hay chi bằng chúng ta bắt chước họ xem sao?”
“Nghĩa là…”
Không đợi cô nói hết câu, anh liền ôm chặt lấy cô, vừa chạy vừa hét lớn:
“Bảo bối! Đi cưới thôi!”
..
5 giờ chiều - tại đảo nhân tạo Quý Châu.
Từ khắp mọi lối đi đã được trang hoàng đèn điện, bóng bay vô cùng rực rỡ, toàn bộ khuôn viên rộng lớn ở vườn đào đều được trưng dựng thành sân khấu lớn.
Ngay từ trưa đã có hàng chục chiếc máy bay tư nhân, cùng hàng trăm chiếc du thuyền hạng sang được di chuyển đến.
Mọi công tác chuẩn bị cho lễ cưới đều được thực hiện vô cùng nghiêm ngặt và kỹ càng.
Nhược San ngồi trong phòng của khách sạn, lặng lẽ đưa mắt ngắm nhìn mình qua chiếc gương lớn.
Trông cô bây giờ xinh đẹp không khác gì nàng công chúa trong câu truyện cổ.
Chiếc váy cưới cô mặc trên người được thiết kế nổi bật với phần ren ở ngực, kết hợp với chân váy bằng vải satin mềm mại đem đến sự dịu dàng, thanh thoát mà vô cùng quý phái, sang trọng.
Đây là chiếc váy cưới mà Hoắc Tần Phong đã đặt thiết kế riêng cho cô, nó được đính lên với 200g vàng 18 carat và 75 carat kim cương được nhập từ Bỉ, do 10 người thợ thêu tay làm việc liên tục trong 200 giờ để có thể hoàn thành chiếc váy kỳ công này.
Đúng lúc cô đang thẫn thờ suy nghĩ, thì đột nhiên một bóng dáng cao lớn bước vào, cô ngẩng đầu nhìn lên đầy kinh ngạc:
“Lăng Đằng! Là cậu sao?”
Lăng Đằng mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, kết hợp cùng quần Kaki và giày cổ ngắn, mái tóc đã được cậu nhuộm đen, trong phong cách này, Lăng Đằng thực sự chuẩn mực một “soái ca” thần tượng.
Tuy nhiên, duy chỉ có thái độ cau có đó là không hề thay đổi, thấy Nhược San reo lên, cậu liền nhìn cô lơ đễnh nói:
“Này! Tôi là bị Gia Yến lừa đến đây thôi, cô không cần phải cảm động như vậy đâu.”
Cô phấn khích đứng dậy, bước lên phía trước.
“Tôi mặc kệ Gia Yến dùng thủ đoạn nào, cậu nhất định phải ở lại đây đến khi hôn lễ kết thúc thì thôi.”
Hai người họ trò chuyện được một lát thì Lăng Đằng rời đi, ngay sau đó là Nguyệt Dực bước vào.
Anh đến trước mặt cô, đưa tay chỉnh lại chiếc voan cài trên tóc, dịu dàng nói:
“Nhược San! Hôm nay em thật sự rất xinh đẹp, khiến người khác chỉ muốn ngắm mãi không muốn rời.”
Cô cúi đầu e ngại: “Nguyệt Dực, em còn đang lo anh sẽ không đến, em thật không biết nói gì ngoài việc cảm ơn anh rất rất nhiều, nếu như không có anh, em cũng sẽ không thể đủ nghị lực mà bước tiếp đến ngày hôm nay.”
Nguyệt Dực nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, khẽ cười:
“Em từ khi nào lại khách sáo với anh như vậy, thật ra anh đến tham dự lễ cưới cũng là muốn nói lời tạm biệt em, hai hôm nữa anh sẽ bay sang Pháp, công ty vừa mở chi nhánh bên đó, anh được đề bạt là người đại diện chính nên bắt buộc phải đi.”
Cô nhìn anh đầy bất ngờ: “Sang Pháp sao? Anh sẽ đi bao lâu?”
“Ừm 6 hoặc 7 năm, cũng có thể là định cư luôn ở đó.”
Tâm trạng cô bỗng chốc trùng xuống, ánh mắt ẩn chứa sự day dứt: “Nguyệt Dực, anh là muốn tránh né em?”
Đột nhiên, Nguyệt Dực cười một cách thoải mái, giọng điệu có chút trêu chọc: “Chẳng lẽ ngay đến quyền chạy trốn, em cũng không muốn cho anh hay sao?”
Cô lặng lẽ thở dài một hơi nói: “Anh hà cớ gì lại khi dễ bản thân như vậy, em vốn dĩ là không xứng với anh.”
Nguyệt Dực gõ trán cô một cái, khiển trách:
“Giữa người với người đừng nói đến chuyện xứng hay không xứng, phù hợp là được.
Anh làm thế không phải là vì em đâu, cuộc sống của anh, anh tự khắc có tính toán.
Em bây giờ chỉ cần làm một cô dâu hạnh phúc, đã làm niềm an ủi lớn nhất với anh rồi.”
Cô chầm chậm cầm lấy cánh tay Nguyệt Dực, ánh mắt trong veo ánh lên sự mong đợi.
“Nguyệt Dực, anh có thể giúp em, thực hiện một nguyện vọng cuối cùng được không?”
………
Đúng 7 giờ tối, hôn lễ chính thức được diễn ra trong quang cảnh ngập tràn sắc hoa rực rỡ, sang trọng, hoà cùng âm nhạc du dương tạo nên bầu không khí vô cùng sôi động nhưng không kém phần lãng mạn.
Từ cổng hoa, Nguyệt Dực cầm tay Nhược San tiến vào bên trong sân khấu, rồi từ từ đặt tay cô vào tay Hoắc Tần Phong, mỉm cười nói:
“Tôi giao cô ấy cho cậu, nếu tôi biết cậu dám để cô ấy rơi một giọt nước mắt nào, thì đừng mong thốt ra hai chữ cơ hội.”
Hoắc Tần Phong siết chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, nhìn Nguyệt Dực khẽ gật đầu.
“Anh yên tâm! Đời này cô ấy muốn khóc, chỉ có thể khóc trong phòng đau đẻ mà thôi.”
Nguyệt Dực: “....”
Nhược San: “....”
Đúng lúc này tiếng người chủ hôn vang lên, Nguyệt Dực khẽ mỉm cười, rời khỏi tay hai người họ.
“Tần Phong, Nhược San, chúc hai người Bách Niên Hảo Hợp, Vĩnh Kết Đồng Tâm.”
Nói rồi Nguyệt Dực rời đi, ngoài trái tim đã chết lặng, anh chỉ còn cảm nhận bên tai tiếng hò reo, vui vẻ.
Có lẽ thời gian sẽ không thể nào làm anh quên đi được cô, nhưng chắc chắn sẽ khiến anh quen không có cô.
“Tạm biệt em! Người con gái tôi yêu, hãy sống thật hạnh phúc đó chính là cách em có thể bù đắp cho tôi.”
Ngay sau đó, Lăng Đằng từ bên dưới sân khấu cầm micro bước lên, giữa khung cảnh ngập tràn hạnh phúc bất tận, giọng hát bay bổng, ngọt ngào ngân vang:
“Là anh đã cho em thấy sức sống mãnh liệt của đoá hoa giữa sa mạc cằn khô.”
“Là em khiến cho anh mỗi ngày đều muốn viết tặng em bản tình ca.”
“Dùng bài ca hát lên điều lãng mạn nhất.”
“Em cũng phụ hoạ dõi theo.”
“Ánh mắt kiên định không rời nói lên sự lựa chọn của đôi ta.”
“Là anh khiến cho thế giới trong em đều sắc hồng rực rỡ.”
“Là em khiến cuộc sống của anh từ đây không thể thiếu em.”
“Tình yêu cần phải dày công điêu khắc.”
“Anh sẽ là Michelangelo.”
“Vẽ lên bức tranh hạnh phúc bằng cả tấm lòng.”*
*( Một Chút Ngọt Ngào - OST Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên)
Hoắc Tần Phong nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, có giọt nước mắt lăn nhẹ trên gò má, đó là giọt nước mắt hạnh phúc mà bất kể ca từ nào cũng không thể biểu đạt được.
( The End).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...