#Để đạt được mục đích ai đó không ngại leo lên giường cùng sếp lớn.
#Có hay không, việc giám đốc TT dự án du lịch nhờ nhân viên đi cửa sau?
Hai bài ghim nổi bật đều trên trang lớn của diễn đàn tin tức Tô Châu, việc sẽ chẳng có gì đáng quan tâm, nếu như trên đó không kèm theo ảnh chụp của cô ngồi cùng Hoắc Tần Phong dưới sảnh B, và ảnh chụp lúc cô vào bên trong thang máy.
Tuy nhiên, bọn họ chỉ chụp được phía sau lưng của Hoắc Tần Phong, nên mơ hồ nhận định anh là người trong ban đầu tư, chứ không biết thân phận thật sự của anh là gì.
Vậy là bỗng chốc, cô trở thành đề tài bàn luận sôi nổi cho đám người đó xâu xé, bình phẩm.
"Xem ra không đến đó một chuyến, không được rồi."
..........
"Kétttt"
Chiếc Bugatti La Voatio Noire dừng ở bên ngoài trung tâm tư vấn du lịch Tô Châu, Nhược San một mình bước xuống xe, còn không quên căn dặn "ông sếp lớn" phải ngoan ngoãn ngồi im trong đó đợi cô.
Vừa trông thấy Nhược San bước vào, đám người ở sảnh đã không ngừng nháy nhó, chỉ chỏ vào cô, buông những lời không mấy minh bạch.
Cùng lúc ấy, nhóm của Nhạn Tuyết cũng hùa nhau ra chặn ngay trước mặt Nhược San, mặt vênh một góc 40 độ, ra vẻ cao cao tại thượng.
"Tôi sợ bản lĩnh của cô thật đấy, liền chỉ trong một đêm đã leo được lên giường của đám người đó rồi, đúng thật là không thể nhìn bề ngoài mà phán xét được."
Ả Nhạn Tuyết này khá khốn nạn khi cố tình nhấn mạnh 3 chữ "đám người đó" ra, vậy chẳng khác nào đang nói cô chính là loại phụ nữ lẳng lơ, phóng túng cả.
"Chị Nhạn Tuyết là thật sao? Em cũng không ngờ luôn á, thường ngày thấy chị ta kín kẽ thế mà."
Lan Phương tay vừa đùa nghịch lọn tóc, vừa nhếch miệng tỏ vẻ khinh bỉ.
"Các cô không biết được đâu, ban đầu cô ta chỉ mồi chài đám đàn ông thành phố thôi, nhưng sau khi phát hiện ra con mồi lớn, liền bắt cận room luôn, chỉ vài câu là đã trèo lên ngủ với người ta rồi đấy!"
"Vậy...!vậy là cả đêm qua, chị ấy ở lại Giang Tô sao?"
"Chứ còn gì nữa, nhìn chiếc váy cô ta mặc kìa, nó đến từ thương hiệu cao cấp MJK, giá của hãng đó không dưới 50.000 tệ đâu."
"Trời! Còn hơn tiền lương cả năm của em đó, chắc chắn là do được ông chủ đại gia mua cho rồi."
"Đáng sợ thật đấy! Cô ta câu hẳn một con cá lớn luôn."
"Chưa chắc đâu, không chừng lại là hàng giả ấy chứ? Giàu đến mấy, cũng không thể lần đầu bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua quà cho cô ta được."
"Đúng đấy! Chắc chắn là hàng “pha ke” rồi!"
"Ban đầu em đã nghĩ đến điều này rồi mà!"
Nghe Nhạn Tuyết nói, đám nhân viên liền nhao nhao vài câu để bợ đỡ, thành ra lại càng khiến cô ta và bọn họ sinh lòng đố kỵ hơn.
Nhược San đứng trước lũ nhền nhện này, tự nhiên lại nghĩ đến con thú Hoắc Tần Phong khiến cô càng thêm phần khí thế hơn, cô bước thêm vài bước, ghé đến bên tai Nhạn Tuyết, giọng nói sắc lạnh, cương quyết.
"Tôi nói điều này để chị biết rõ, tôi không phải chỉ leo lên giường, mà còn leo lên người của sếp lớn luôn cơ, còn hơn ai đó, ngay cả đám đàn ông thành phố cũng không thể mồi chài nỗi."
Nhạn Tuyết trừng mắt, cứng họng, đến khi phát ra được một từ "Cô..." thì Nhược San đã bước qua từ lúc nào.
"Đồ không biết xấu hổ, để xem sau khi vào trong đó cô còn đắc ý được nữa không!"
"Chị Nhạn Tuyết cô ta đúng là...."
"CÚT!"
"Đám người các cô nữa, mau cút hết đi!"
Lúc này, Lục Hoành thấy cô bước đi trên hành lang, liền tất tả chạy tới dò hỏi:
"Chị San, chuyện này là sao vậy? Sáng giờ trong phòng sếp Doãn loạn hết lên rồi, em không ngờ chị có thể chơi lớn như vậy luôn!"
"Mày nghĩ chị ngu vậy hả? Chị mà cua được sếp lớn, chị đã không quay đầu về đây đợi mày hỏi chuyện rồi!"
"Ờ há! Phải em, em cũng cắm cọc ở Giang Tô rồi, ngày ngày dưới phải đối mặt với đám yêu tinh, trên thì phải dè chừng lũ quái thú, nghĩ thôi cũng thấy oải rồi."
"Thôi té đi! Chị vào trong đây!"
"Ok! Ok!” Lục Thành giơ tay, tạo thêm ký hiệu rồi mau chóng chạy mất.
Nhược San đứng bên ngoài phòng họp, đưa tay gõ lên cánh cửa vài tiếng.
"Cộc, cộc, cộc"
"Giám đốc Doãn, tôi là Nhược San!"
Tiếng trầm khàn của người bên trong vang lên:
"Vào đi!"
Trong phòng họp lúc này ngoài Doãn Tư Bằng còn có phó ban Trình Tân, quản lý, cùng mấy người đội trưởng các tổ tư vấn, vừa trông thấy cô đã nhất loạt nhìn chằm chằm lấy.
Doãn Tư Bằng, giám đốc trung tâm tư vấn du lịch là một người đàn ông đã ngoài 50 tuổi, thân hình to béo, mập mạp.
Ông ta đem chiếc điện thoại có chứa bài đăng trên diễn đàn ném mạnh xuống bàn, tức giận chất vấn.
"Cô Nhược San, cô định giải thích chuyện tối qua như thế nào đây? Cô muốn ngủ với ai tôi không quan tâm, nhưng tại sao lại ngủ với mấy người trong ban đầu tư hả? Cô có biết vì chuyện này, mà bọn họ đang xem chúng ta dùng người để hối lộ không?"
Vốn dĩ trước đây Doãn Tư Bằng vẫn luôn tìm cách đong đưa với cô, còn nhân cơ hội lần này để cô đến Giang Tô, mục đích vì muốn cô sau khi trở về dùng thân báo đáp hắn nữa.
Nào ngờ lại bị cô chơi cho một vố, vừa mất tiếng lại mất luôn cả miếng, nghĩ đến là giận tím người rồi.
Cô nắm chặt tay, mạnh miệng đáp trả:
"Sếp Doãn, sao ông chưa hỏi đã vội vàng quy chụp tôi như vậy?"
"Còn cần phải hỏi nữa sao? Bằng chứng rõ rành rành như thế này rồi!"
Lúc này, Trình Tân là phó trưởng ban cũng là anh họ của Nhạn Tuyết, từ dưới ghế đứng dậy nói:
"Sếp Doãn, chuyện quan trọng bây giờ là để cho cô viết một bài đính chính, tự nói rằng đây là chuyện cá nhân của cô ta, không hề liên quan đến trung tâm tư vấn.
Cô ta chỉ là nhân viên sai vặt đi cùng, người đứng ra thuyết trình quảng bá mới chính là Nhạn Tuyết."
"Đúng vậy! Bây giờ cũng chỉ còn cách như thế!"
"Nhược San, cô mau mau làm theo đi!"
Cô đứng im nghe bọn họ nói mà chỉ biết cười khẩy trong lòng, công sức cô chuẩn bị suốt hai tháng trời lại bị bọn họ tẩy trắng như vậy.
Cô thực sự không thiết tha gì với đám người này, chỉ là vì yêu thích công việc nên mới phải tận lực tận tâm như thế, vậy mà chỉ vì vài bức ảnh đó, đã muốn ném cô ra ngoài rồi.
Thấy cô im lặng không chút phản ứng, Trình Tần đẩy cao gọng kính tiếp lời:
"Nhược San cô nên biết điều một chút, chúng tôi cũng là vì cô và vì trung tâm Tô Châu mà thôi, nếu chuyện này đến tai những người trong ban đầu tư, bọn họ sẽ không ngần ngại mà thẳng tay loại chúng ta, đến lúc đó hậu quả cô không gánh nỗi đâu."
Đám người Nhạn Tuyết, Lan Phương cũng từ ngoài bước vào, còn thêm mấy lời để đổ dầu vào lửa.
Nhược San lại càng tỏ ra bình tĩnh hơn bao giờ hết, nghĩ thì cũng tiếc thật, nhưng nếu như đã có tài, thì thiếu gì đất dụng võ.
Cô khẽ cười nhạt một tiếng, phong thái trang nhã càng tạo thêm khí chất cao sang.
Sau cùng, cô lấy từ trong túi ra tấm thẻ nhân viên, đem nó ném trên bàn, không chút do dự đưa ra lời tuyên bố:
"Sếp Doãn! Tôi muốn nghỉ việc!"
"Nhược San! Cẩn thận lời nói của mình, đây không phải là trò đùa đâu, muốn ra thì dễ chứ vào thì khó lắm!"
Doãn Tư Bằng lên tiếng cảnh cáo.
"Sếp Doãn! Bây giờ cô ta đã mồi chài được sếp lớn rồi, đương nhiên là phải cao chạy xa bay khỏi ra nơi đây thôi, đâu như chúng tôi một lòng chỉ nghĩ đến công việc chứ!"
"Đúng đấy sếp Doãn, theo tôi ngài nên sa thải cô ta đi, như thế vừa lấy lại được danh dự cho trung tâm chúng ta nữa."
"Ý này hay đấy, chúng ta...
"RẦM!!!"
"Sếp...!sếp...!Doãn… có chuyện lớn rồi!"
Lục Hoành mặt mày đỏ mét, lao thẳng vào phòng họp, vừa thở gấp, vừa nói từng câu đứt quãng.
Nghe thấy hai chữ "chuyện lớn" ai nấy cũng đều đổ dồn ánh mắt lo lắng vào cậu.
Doãn Tư Bằng tay kéo ca vạt, căng thằng hỏi:
"Có chuyện gì?"
"Sếp!...!đích thân thị trưởng Vương vừa gọi tới, nói chủ tịch tập đoàn AJP đang đứng bên ngoài trung tâm của chúng ta đó."
"AJP? Hoắc Tần Phong? Không phải anh ta đã mất tích hơn 4 năm nay rồi sao? Hà cớ gì lại chạy tới đây hả?"
Lục Hoành quệt vội mồ hôi trên trán, khẩn trương nói:
"Sếp! Ngài chưa đọc tin tức đang loạn lên ở trên mạng sao? Chủ tịch AJP đó cũng chính là ngài Daniel, nhà đầu tư lớn nhất đến từ tập đoàn Hotels Group đó ạ!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...