4 năm sau.
"Anh Điền Điền, anh yên tâm! Em đã tính toán chính xác rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu?"
"Gà Rán nhỡ đâu bà Vương về thì sao?"
"Đừng lo, bà Vương với ngoại em đi lễ còn lâu mới về, anh mau lại gốc cây đằng kia đi! Nhanh lên!"
"Vậy em nhớ bắn cho chuẩn đấy!"
"Anh cứ tin vào tay nghề của em."
4 giờ chiều.
Nhược San từ chỗ trung tâm tư vấn du lịch Đồng Lý đạp xe trở về.
Mấy năm nay, cô vì yêu thích cảnh đẹp ở trấn cổ mà mạnh dạn xin vào làm công việc hướng dẫn, tư vấn khách đến tham quan.
Nhờ vóc dáng xinh đẹp và tài ăn nói lưu loát nên cô rất được lòng khách du lịch, vị thế ở trung tâm vì thế cũng có chút quan trọng hơn.
Cô ghé mua cho Gà Rán một chiếc bánh ngọt rồi sau đó mới trở về nhà.
Vừa về đến, đã thấy Gà Rán nhanh nhẹn chạy tới cầm túi xách cho cô, sau đó còn bê tới một cốc nước, ngoan ngoãn thưa chuyện.
"Mẹ uống nước đi! Nước lọc Gà Rán pha ngon lắm đấy!"
Nhược San vừa cởi áo khoác ngoài, vội vàng đỡ lấy chiếc cốc nhựa màu xanh, một tay xoa đầu Gà Rán, vui vẻ khen ngợi:
"Gà Rán giỏi quá! Mẹ cảm ơn con nhiều nha!"
Đúng lúc này Đường Thẩm cũng vừa về tới, tay xách mấy gói bánh và quả bước vào, giọng oang oang phấn chấn:
"Gà Rán! Gà Rán của bà đâu rồi? Bà có quà cho cháu đây!"
Nhược San vừa rửa tay xong, lật đật chạy tới thềm cửa, tay đỡ hộ Đường Thẩm dò hỏi:
"Mẹ vừa đi đâu về thế?"
Đường Thẩm cười nói:
"À! Bà Vương rủ mẹ lên chùa xem một quẻ, nghe nói thầy trên đó giải hay lắm!"
"Vậy mẹ để Gà Rán ở nhà một mình sao?"
"Mẹ định cho Gà Rán theo cùng, nhưng thằng bé nhất mực không đi, cứ ở lì bên nhà Điền Điền, không còn cách nào khác mẹ đành gửi Gà Rán ở lại bên đó."
Nhược San đặt mấy túi đồ trên bàn, ngoảnh đi ngoảnh lại liền không thấy Gà Rán đâu, toan định cất giọng gọi cậu, thì âm thanh ồn ào bên ngoài đã vang vào đến tận cửa.
"Nhược San cô đã về chưa? Mau ra đây mà coi này! Xem thằng nhóc Gà Rán nó lại gây chuyện rồi đây này!"
Giọng Di Dung, mẹ của Điền Điền la lớn thất thanh, kèm theo đó là tiếng khóc không ngớt của cậu.
Nhược San cùng Đường Thẩm hoảng hốt chạy ra ngoài sân, đập vào mắt hai người là nửa khuôn mặt của Điền Điền đang sưng húp, thằng bé mếu máo nắm chặt tay mẹ khóc nấc liên hồi.
Đường Thẩm ngập ngừng hỏi: "Chuyện này là..."
"Là do thằng nhóc Gà Rán nghịch ngợm gây ra chứ còn gì nữa, Điền Điền nói Gà Rán rủ nó sang nhà bà Vương trộm lựu, xúi nó đứng dưới gốc cây, không hiểu thế nào lại hại Điền Điền bị ong đốt đến sưng cả mặt mày thế này."
Nghe xong Nhược San vội vàng chạy tới cạnh Điền Điền, gặng hỏi:
"Điền Điền chuyện là thế nào? Tại sao cháu lại bị ong đốt?"
Điền Điền ấm ức oà khóc nói:
"Gà Rán bảo nó tính hết cả rồi, dặn cháu đứng dưới gốc cây, còn nó đứng trên đống gạch bắn súng chun lên, nhưng quả lựu nó không bắn, lại đi bắn đúng tổ ong khiến bọn chúng lao ra cắn cháu."
Nhược San cảm thấy bất lực thật sự, nó làm cô nhớ đến cảnh tượng lúc Hoắc Tần Phong lái xe lao xuống biển.
Về điểm "tính toán chính xác" này, nó dường như giống không trượt phát nào so với bố nó, hình như hai người bọn họ đều có vấn đề về khoảng cách thì phải?
Lửa giận trong lòng cô bùng phát, cô hằm hằm lao vào bên trong nhà.
Lúc này Gà Rán đang nằm trên giường trùm chăn kín mít.
"Gà Rán! Con ra đây mau lên! Có biết mình sai ở đâu không hả?"
Gà Rán len lén hé chăn nhìn ra ngoài, sau đó mới từ từ tụt xuống giường, đứng trước mặt cô bẽn lẽn nói:
"Dạ...!biết ạ!"
"Nói mẹ nghe coi?"
"Trộm quả lựu nhà bà Vương ạ."
"Còn nữa?"
"Hic… bắn vào tổ ong khiến anh Điền Điền bị thương, nhưng rõ ràng khi ấy con nhắm vào quả lựu mà!"
"Gà Rán! Vẫn còn thấy mình oan sao? Mau theo mẹ ra ngoài xin lỗi mọi người nhanh lên!"
Dứt lời Nhược San bước ra khỏi phòng, Gà Rán vác theo bộ mặt ỉu xìu bám theo sau.
Tình cảnh này Đường Thẩm cũng không thể nói đỡ được điều gì, bởi vì thằng cháu nghịch ngợm này quả thực sai lắm rồi.
Nhược San nhìn Di Dung ái ngại lên tiếng: "Chị Di Dung quả thực em xin lỗi! Chị xem tiền thuốc của Điền Điền hết bao nhiêu em sẽ gửi lại ạ!"
Di Dung cầm lấy tay Điền Điền lớn giọng nói:
"Thôi không cần đâu, chị nói cho em biết mà để ý đến Gà Rán, không dạy nó từ bây giờ sau này lớn lên sẽ hư đấy!"
Nhược San không thể nói thêm gì ngoài việc liên tục cúi đầu xin lỗi, sau khi mẹ con Di Dung ra về chưa được bao lâu, thì bà Vương cuối ngõ lại tất tả chạy sang.
Vừa vào đến sân, trông thấy mấy mẹ con Đường Thẩm bà Vương liền vội vàng giơ ngay chiếc áo nâu bằng lụa đã nhuốm bẩn, bực bội nói:
"Bà Đường, mẹ Gà Rán, hai người xem này, đây là chiếc áo tôi mới mua mà thằng nhóc Gà Rán làm nó thành ra thế này đây.
Lúc nãy tôi về, nghe mẹ Điền Điền nói hai đứa rủ nhau sang vườn nhà tôi quậy phá, chính miệng Điền Điền còn nói, trông thấy Gà Rán lấy áo tôi treo ở ngoài hiên để nghịch nữa."
Gà Rán ngay khi vừa trông thấy bà Vương liền hoảng sợ núp sau chân mẹ, tuyệt nhiên thân thể trở nên bất động.
Đường Thẩm bực mình quát lên:
"Nhóc con trốn gì mà trốn, mau bước ra đây bà coi."
"Gà Rán, con mau đứng ra đây! Tại sao con có thể làm thế hả? Mẹ hết chịu nổi với mấy trò phá phách của con rồi."
Nhược San không kiềm chế được cơn giận giơ tay tét vào mông Gà Rán mấy cái, khiến thằng bé oà lên khóc nức nở.
"Ấy! Sao lại đánh nó, nói mấy câu là được rồi, bà Vương cũng không trách Gà Rán nữa đâu, thường ngày thằng bé rất ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần bớt nghịch ngợm đi một chút là được rồi."
Đường Thẩm nhanh nhẹn bước tới cầm lấy chiếc áo từ tay bà Vương vui vẻ đáp:
"Bà Vương, bà đưa áo đây tôi giặt giúp bà, đảm bảo sạch như mới."
"Thôi, thôi không cần! Lát tôi về tắm rồi giặt luôn thể, mà tôi nghe mẹ Điền Điền nói hai đứa nó chọc phải tổ ong trên cây lựu, mẹ Gà Rán xem coi thằng nhóc có bị đốt chỗ nào không?"
Nhược San ngại ngùng cúi đầu: "Bà Vương cháu thật sự xin lỗi."
"Bà Vương, Gà Rán xin lỗi bà ạ! Gà Rán sẽ không sang vườn bà hái trộm lựu nữa!" Tiểu Vũ vừa khóc vừa khoanh tay dứt khoát nói.
Bà Vương cũng cảm thấy thoải mái hơn, vui vẻ cười: "Được rồi! Được rồi! Lần sau lựu chín bà sẽ mang sang cho Gà Rán những quả thật to, Gà Rán có chịu không?"
Gà Rán lau nước mắt, nước mũi, thút thít "Vâng ạ!" Thật to.
Đợi bà Vương ra về, Nhược San mới lặng lẽ thở dài một hơi, Đường Thẩm bên cạnh vội vàng thốc áo Gà Rán lên, dò hỏi:
"Gà Rán, cháu có bị ong đốt ở đâu không? Có đau chỗ nào không?"
Gà Rán nhìn bà lắc đầu.
"Gà Rán, nói mẹ nghe xem tại sao con lại làm thế với áo của bà Vương?"
Tiểu Vũ cúi gằm mặt xuống, hai tay nắm chặt vào nhau, thỏ thẻ trả lời:
"Tại lúc ấy...ong bay tới...con sợ quá...nên lấy áo của bà Vương quàng vào người."
Trong lòng Nhược San bất giác chùng xuống, cảm giác chua xót trào dâng trong lòng cô, nghĩ đến mấy cái tét mông ban nãy thật khiến cô thấy day dứt, khó chịu.
Nếu không phải vì hành động nhanh trí đó, Gà Rán có thể đã bị ong đốt rồi cũng nên.
Nhưng thương thì thương, mà phạt thì vẫn phải phạt, không những Gà Rán phải chịu 1 giờ úp mặt vào tường, mà ngay cả bánh ngọt lẫn hoa quả đều bị mẹ mang sang hỏi thăm Điền Điền hết.
Trong lúc đó, thì Bách Tùng lái xe đưa theo Gia Yến về tới.
Trong 4 năm qua, chàng sinh viên ở đại học A đã có sự thay đổi rõ rệt, ra dáng một người đàn ông trưởng thành, từng trải hơn.
Sau khi ra trường, cậu vừa làm vừa học lên chuyên ngành thạc sĩ quản trị kinh tế, dự đến cuối năm nay là có thể hoàn thành xong và lấy được bằng.
Còn Gia Yến ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, vẫn là phong cách đơn giản, năng động, nhưng lại ẩn chứa sức sống tươi trẻ mà bất kỳ ai cũng đều dễ dàng bị cuốn hút.
Cô hiện tại đang giữ chức vụ phó phòng kinh doanh của một tập đoàn lớn, cách công ty của Bách Tùng không bao xa.
Bách Tùng tay xách mấy túi quà, lớn giọng gọi Gà Rán, nhưng chỉ thấy cửa lớn là Đường Thẩm trên người còn đeo tạp dề, vội vàng chạy tới.
"Ôi Gia Yến đến đó hả? Sao không điện trước cho bác, nào mau mau vào nhà đi!"
Vừa nói Đường Thẩm vừa cầm lấy tay Gia Yến lôi cô bước vào trong.
Nụ cười trên môi Bách Tùng vụt tắt, cậu ngây người nhìn Đường Thẩm nghi hoặc:
"Mẹ! Con trai mẹ ở đây cơ mà!"
Đường Thẩm ngoảnh đầu "Ồ" lên một tiếng kinh ngạc:
"Bách Tùng cũng về đấy hả con, còn không mau vào nhà đi đứng ngoài đấy làm gì?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...