Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Mấy ngày kế tiếp, Đỗ Nhược luôn khóc đến sưng đỏ cả mắt. Trần Vũ Dương dứt khoát muốn tập cho Đỗ Nhược thói quen từ phía sau đạt được cao trào, luôn giữ lấy tay cậu, không cho cậu tự mình chạm vào để thỏa mãn.

Hai ngày trước thì diễn biến khá tốt đẹp, nhưng vài ngày sau, Đỗ Nhược bị ép buộc quá khủng, bắt đầu phản kháng, vẫn giống như trước đây, nóng nảy liền cắn người. Trần Vũ Dương nhìn mà đau lòng, nhưng đã hạ quyết tâm chuyện gì, hắn nhất định không buông tay.

Đỗ Nhược cảm thấy Trần Vũ Dương làm như vậy, chỉ vì một nguyên nhân duy nhất, muốn nắm lấy mình trong tay mà thôi. Một người đàn ông với ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, cách làm như thế, thỏa mãn thì có nhưng...

Lần này, Đỗ Nhược vô cùng tức giận, cảm thấy Trần Vũ Dương không có lo lắng đến cảm thụ của cậu.

Tối hôm nay cũng như vậy, Đỗ Nhược khóc không cho hắn chạm vào, cũng không chịu phối hợp thả lỏng thân thể, miệng còn mắng Trần Vũ Dương thật ác: "Anh chỉ biết làm cho bản thân thoải mái, anh, đồ khốn này, em ghét anh."

Trần Vũ Dương biết Đỗ Nhược mấy ngày nay ủy khuất vô cùng, liền trấn an hôn lên trán của cậu: "Bảo bối ngoan, nhịn thêm chút nữa, sẽ thành thói quen."

Đỗ Nhược kháng cự đẩy Trần Vũ Dương ra, ôm chăn thật chặt: "Lần nữa thôi là em sẽ bất lực đấy." (bạn nghĩ quá nhèo ồi ^.^)

"Bảo bối ngoan, lại đây." Trần Vũ Dương hướng dẫn : "Hai ngày nay không phải em đã dần thích ứng rồi sao?" Nói xong, muốn đưa tay lên ôm Đỗ Nhược.

Một tiếng "Oa" kinh tâm động phách, Đỗ Nhược từ cổ họng gào khóc lên, từ trên giường bò xuống, liền hướng về phía ngoài cửa mà chạy, trực tiếp chạy đến phòng Đồ Liên mà gõ cửa.

Trần Mộ Tư ở cùng một phòng với Đồ Liên, cho nên Đỗ Nhược gõ cửa một cái, Trần Mộ Tư liền tỉnh lại. Trần Mộ Tư bị tiếng ồn làm tỉnh, mê mang nhìn Đồ Liên mở cửa ra, sau đó dắt Đỗ Nhược mắt đỏ hoe đi tới.


Trần Mộ Tư giang hai cánh tay, Đồ Liên liền đi qua bế nhóc dậy, hỏi: "Muốn uống nước sao?"

Trần Mộ Tư gật gật đầu. Sau đó tùy ý để Đồ Liên ôm mình xuống dưới lầu, để lại không gian kỳ quặc này cho hai người kia. Nhưng Đỗ Nhược lại nắm chặt tay áo của Đồ Liên không buông, cũng không nói gì cả, ch ở phía sau hắn, thò đầu ra.

Trần Vũ Dương vừa bực mình vừa buồn cười, xem ra gần đây mình phóng túng Đỗ Nhược quá nhiều rồi, vì thế thản nhiên nói: "Buông tay."

Đỗ Nhược lắc đầu. Cậu hiện tại không giống như trước đây, sợ Trần Vũ Dương quá mức nữa, bởi vì cậu biết, Trần Vũ Dương thích cậu, luyến tiếc không dám nặng tay.

Trần Vũ Dương cũng biết điều này, Đỗ Nhược chính là điển hình cho người được cưng chiều mà dẫn đến có phần kiêu căng. Nhưng, Trần Vũ Dương vĩnh viễn là Trần Vũ Dương, luôn có biện pháp đối với mọi trường hợp, ví như, mèo không nghe lời, nên làm cái gì bây giờ?

Trần Vũ Dương giận tái mặt, cười lạnh một tiếng: "Còn không mau qua đây?"

Đỗ Nhược run lên, trong lòng biết Trần Vũ Dương đây là đang thật sự tức giận. Đỗ Nhược có chút hối hận, sớm biết thế này thì vừa rồi đã ngoan ngoãn một chút, không chọc hắn nữa, nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể giữ chặt lấy gốc cây cứu mạng - Đồ Liên.

Đỗ Nhược vừa giữ vừa khóc, vẫn không quên nhìn Trần Vũ Dương lắc đầu: "Em không qua."

Trần Vũ Dương khẽ nhíu mày, Đồ Liên thức thời tránh sang bên cạnh, để Đỗ Nhược bị bại lộ dưới ánh đèn: "Cậu Đỗ Nhược, mau mau xin lỗi tiên sinh, tiên sinh sẽ tha thứ cho cậu."


Đỗ Nhược giận dử ngẩng đầu nhìn về phía Đồ Liên: "Tôi không cần."

Trần Vũ Dương thấy thế này thì hoàn toàn phát hỏa, lập tức đi tới cởi quần Đỗ Nhược ra, "Bốp bốp" hai tiếng, đã có dấu bàn tay: "Đỗ Nhược, đừng nên quá phận."

Đỗ Nhược không cam lòng yếu thế, trừng mắt nhìn ngược lại: "Anh quá đáng lắm."

"Anh chỉ là muốn em tập theo thói quen cơ thể của anh, trừ anh ra không được có người khác mà thôi." Những lời này của Trần Vũ Dương cũng không có ý gì khác, nhưng do trong lòng Đỗ Nhược đã chịu ủy khuất mấy ngày, cho nên ương bướng xuyên tạc ý tứ câu nói của Trần Vũ Dương: "Có phải là anh cảm thấy em rất dơ bẩn, đã ngủ cùng với quá nhiều đàn ông? Cho nên giờ muốn dùng cách này để trừng phạt em?"

Đỗ Nhược vừa nói xong, bản thân cũng hối hận, biết rất rõ ràng ý tứ của Trần Vũ Dương không phải như thế này, vì sao phải cố tình nói ra lời nói làm tổn thương nhau như vậy.

Trần Mộ Tư không dám lên tiếng, nhìn thấy Đỗ Nhược khóc, rốt cục nhịn không được đưa tay ra ôm lấy cậu: "Nhược Nhược ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa, cha không thích anh, thì em thích anh." (nhóc ơi sao nỡ đi vào hố lửa như vầy chứ 囧 )

Trần Vũ Dương trừng mắt nhìn tiểu hỗn đản này, nói với Đồ Liên: "Ra ngoài, tối hôm nay ai cũng không được phép vào hết."

Mộ Tư muốn kháng nghị, nhưng có lẽ do bộ dạng của Trần Vũ Dương lúc này thật sự rất đáng sợ, cho nên đành phải nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Tu hú chiếm tổ chim khách." (Tu hú vốn là loài vụng về không biết làm tổ, nên thường đẻ trứng vào tổ con chim khác, hay dùng để nói về những kẻ không biết lo việc nhà. E dùng thành ngữ đỉnh quớ. Bái phục ợ ಥ_ಥ)


Đồ Liên vốn muốn rời đi, nhưng lại sợ tiên sinh không thể khống chế được chính mình, sẽ lại thương tổn đến Đỗ Nhược, liền khuyên nhủ: "Nếu không hôm nay cậu Đỗ Nhược trước theo tôi và Mộ Tư đi ngủ đã." Biết rõ nói như vậy sẽ mang đến hậu quả gì, nhưng Đồ Liên vẫn nói ra, y vẫn luôn để ý tới thân thể Đỗ Nhược, bởi vì chuyện ở Mexico kia luôn làm cho y cảm thấy rất đau lòng.

"Đồ Liên, đây là chuyện giữa tôi và em ấy." Như Đồ Liên sở liệu, lửa giận trong mắt Trần Vũ Dương ngày càng bùng lớn.

Đồ Liên rũ mắt xuống, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh, ngài có đau lòng vì Đỗ Nhược không?"

Trần Vũ Dương sửng sốt, đột nhiên bình tĩnh lại: "Đương nhiên."

"Vậy thì hãy để cậu ấy ở đây đêm nay đi." Lời nói của Đồ Liên rất đơn giản, hiển nhiên nêu ra một vấn đề, khiến cho Trần Vũ Dương trầm mặc.

Hắn bắt đầu tự hỏi, nếu như mình tức giận, nhất định sẽ nhịn không được dạy dỗ Đỗ Nhược, nhưng thân thể Đỗ Nhược, đã sớm không còn khỏe mạnh như trước kia, từ đầu đến chân đều mang bệnh, mấy ngày nay cũng mệt nhiều rồi, cho nên hôm nay mới phản ứng lớn như vậy.

Nhưng chỉ có mình Trần Vũ Dương mới hiểu, hắn hi vọng toàn tâm toàn ý Đỗ Nhược là dành cho hắn, bao gồm một tình yêu hoàn mĩ, mang tới cho nhau khoái cảm cùng cao trào.

Trần Vũ Dương nhượng bộ, một thân một mình trở về phòng. Đỗ Nhược cuối cùng cũng trầm tĩnh lại, dùng cả tay cả chân bò lên giường, lấy chăn che mặt.

Đồ Liên cũng đặt Mộ Tư ở trên giường, đắp chăn cho hai người bọn họ xong, mình cũng nằm xuống, tắt đèn. Yên tĩnh. Nhưng Đỗ Nhược lại không ngủ được.

Cậu cảm thấy bóng dáng cao ngất của Trần Vũ Dương đột nhiên có chút cô đơn. Câu nói kia của mình, nhất định là đã xúc phạm tới hắn.

Lúc Đồ Liên hỏi, Trần Vũ Dương trả lời như vậy, làm cho Đỗ Nhược ngay lập tức muốn nhào vào trong lòng hắn, sau đó nói cho hắn biết mình nhất định sẽ nghe lời.


Nhưng, oại cảm giác này rất thống khổ, vừa mới bắt đầu còn có thể khoái cảm một chút, về sau, sẽ không thể chịu đựng được đau đớn, nhưng không thể phủ nhận, sau khi kết thúc kích tình như vậy, khoảnh khắc phóng túng cuối cùng sẽ là một khắc phá lệ rung động.

Sáng sớm hôm sau, từ trên giường, Đỗ Nhược đứng lên, cảm thấy cả người khó chịu. Cũng không phải là do ba người ngủ chật chội, giường rất lớn, mà là do bên cạnh không có ai ôm lấy cậu hết.

Đỗ Nhược có chút ủ rũ, ban đêm Trần Vũ Dương vì sao không có ôm cậu trở về, lúc trước hai người cũng đã từng cãi nhau, sau đó liền nháo nhào lên đòi ngủ cùng với Mộ Tư, nhưng khi cậu tỉnh lại luôn thấy chính mình đang nằm trong vòng tay của Trần Vũ Dương.

Đỗ Nhược ăn sáng, nhìn chỗ ngồi trống trơn phía đối diện, trong lòng có chút khó chịu, Trần Vũ Dương giận thật sao?

Bởi vì Trần Vũ Dương không có ở nhà, Đồ Liên liền trước đưa cậu đi đến trường học, được nửa đường, Đỗ Nhược đột nhiên yêu cầu dừng xe: "Để tôi tự đi được rồi, đưa Mộ Tư đi học trước đi."

Đỗ Nhược nói xong liền cúi đầu rời đi, Đồ Liên bất đắc dĩ lắc đầu, gọi điện thoại cho Trần Vũ Dương: "Tiên sinh, cậu Đỗ Nhược đang rất khổ sở."

Trần Vũ Dương nhớ tới bộ dạng của Đỗ Nhược, có chút đau lòng, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: "Hôm nay tôi sẽ về sớm một chút. An Nhiên bị bệnh, bây giờ tôi sẽ đưa cậu ấy đi bệnh viện."

"Ngài có muốn nói cho cậu Đỗ Nhược một tiếng hay không, bằng không nếu hiểu lầm thì phải làm sao."

Trần Vũ Dương khẽ nhíu mày: "Đỗ Nhược không sẽ tức giận, em ấy thích An Nhiên, sau này hãy nói với em ấy tôi quan tâm An Nhiên là bởi vì cậu ấy là em trai An Ninh."

Đồ Liên biết tâm tình của Trần Vũ Dương đối với sự tình của An Ninh chưa bao giờ tiêu tan. Lúc trước vì tập đoàn Hoàn Vũ, Trần Vũ Dương đã lựa chọn hy sinh An Ninh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui