Nam sinh mặc chiếc áo màu xanh biếc cùng chiếc quần thường màu trắng đang ở trên lớp học mà ngủ đến 'hôn thiên địa ám' (Hẳn là ngủ say như chết :3). Vẻ mặt ẩn nhẫn của thầy giáo Trịnh Thiên Tần rốt cuộc cũng không thể chịu đựng thêm được nữa mà bắt đầu xuất hiện vài vệt hắc tuyến.
Rốt cục, Trịnh Thiên Tần bạo phát, tháo mắt kính xuống, cởi bỏ bớt một khuy áo: "Thật đúng là không biết sống chết!!!"
"Hở...Á!!" Nam sinh mặc chiếc áo sơ mi màu xanh biếc đột nhiên kinh ngạc kêu ra tiếng, chưa phản ứng kịp gì, trên người chợt bị nhói lên, cậu vùng vẫy hô lớn: "Buông em ra...!!!"
"Buông?" Hàn quang trong mắt Trịnh Thiên Tần chợt lóe, trực tiếp chỉ ra hướng ngoài cửa: "Đây... là cậu để cho tôi phải làm thế, muốn buông là buông được hay sao?" Nói xong y trưng ra một vẻ mặt đến là vô tội.
Nam sinh đau đến nước mắt ứa ra, hai mắt hồng hồng, bộ dạng ủy khuất, miệng cũng không cam chịu yếu thế: "Em muốn nói cho thầy biết là thầy đánh em rồi, đau lắm á!!"
"Đỗ Nhược, không muốn chết thì mau tỉnh táo lại đi." Trịnh Thiên Tần nhìn xung quanh, tiến lên một chút, 'nhẹ nhàng' đá cậu một cước, lạnh lùng nói: "Đứng lên."
Đỗ Nhược bị y hung dữ nói một câu như vậy, đành phải đứng dậy, nhưng mà vẫn không cam lòng, nhỏ giọng thầm nói: "Thật hung dữ..."
Trịnh Thiên Tần quay đầu nhìn cậu một cái, từ mũi hừ một tiếng, sau đó nói: "Đỗ Nhược, về sau, nếu mà giờ dạy của tôi mà cậu còn dám ngủ như thế nữa thì tôi sẽ trực tiếp đuổi cậu về chỗ của Trần Vũ Dương."
Đỗ Nhược vừa nghe thấy vậy, cậu chạy vội đến níu lấy cánh tay của Trịnh Tần Thiên: "Thầy đừng nói cho anh ấy biết. Tần Tần tốt bụng ơi, thầy đừng nói mà, Tần Tần... Em về sau không dám nữa, thầy đừng đưa em đi gặp Trần Vũ Dương, nếu biết mình bị lừa, anh ấy nhất định sẽ giết em mất."
Trịnh Thiên Tần bị cậu một câu Tần Tần, hai câu Tần Tần, thành ra cảm thấy ghê ghê, quay đầu trừng mắt nhìn cậu: "Không muốn tôi nói thì mau ngậm cái miệng lại cho tôi."
Nói xong, Trịnh Thiên Tần còn bồi thêm một câu: "Về sau không được trốn học, tôi biết cậu không cần bằng cấp, nhưng mà Tiền Cảnh nếu đã giao cậu cho tôi, thì tôi tất sẽ có trách nhiệm đối với cậu."
Đỗ Nhược nghe xong, nở nụ cười: "Thầy có trách nhiệm với em, còn người đó thì có trách nhiệm với thầy?"
"Ai bảo cậu là có trách nhiệm với tôi?" Trịnh Tần Thiên nhìn đồng hồ, đã đến lúc tan học, không cần phải ở lại lớp học nữa, xoay người đi đến phòng thí nghiệm. Đỗ Nhược con cón theo sau: "Tiểu Thiên Nhi cho em nói như vậy nha.''
"Cho dù cậu có xưng hô như vậy, cũng cách nào thay đổi được hiện thực của cậu ta đâu." Trịnh Tần Thiên đi ra khỏi cửa, mặc áo khoác dài trắng, quay đầu hỏi cậu: "Cậu còn không quay về? Thiên Nhi lát nữa sẽ tới đây, hai người cùng nhau trở về đi. A Di làm cơm rồi đấy. Cậu không phải bảo là đói bụng suốt sao? Sao lúc này không thấy cậu kêu ca gì cả."
Đỗ Nhược nằm lên chiếc giường trong phòng thí nghiệm của Trịnh Tần Thiên, cởi áo khoác ra, lộ ra bên trong là chiếc áo sơ mi màu trắng tinh, mặt trên còn khoa trương in thêm mấy cái hình ngộ nghĩnh to tướng. Đang nhởn nhơ nằm nghỉ, Đỗ Nhược lúc này mới để ý tới Trịnh Tần Thiên: "Bao giờ Thiên Nhi đến đây thì bảo em nha."
Trịnh Tần Thiên đang cầm dụng cụ thí nghiệm trong tay, không quay đầu nhìn cậu, nói: "Trừ ăn với ngủ ra thì cậu còn làm được cái trò gì nữa."
Đỗ Nhược ngủ rất không yên giấc, hai năm qua vẫn luôn như vậy. Khi Tiền Cảnh đưa cậu tới đây, Đỗ Nhược quả thực sự rất gầy, gương mặt tái nhợt, vừa thấy mình sẽ khóc, sau đó lại mê mang nhìn Tiền Cảnh.
Trịnh Tần Thiên đã từng gặp qua Trần Vũ Dương vài lần.Theo những gì y thấy, Trần Vũ Dương luôn làm cho người ta cảm giác hắn là một người sắc bén,như có thể nhìn thấu tâm can người khác, cho nên Trịnh Tần Thiên không muốn quá mức thâm giao với người này. Nay Tiền Bạc Cảnh lại mang tiểu tình nhân của Trần Vũ Dương đến, hai người còn liên thủ lừa Trần Vũ Dương một phen. Thật đúng là phiền toái!
Trịnh Tần Thiên vốn không muốn tiếp nhận Đỗ Nhược, người gây ra những cái phiền toái này, nhưng do y nợ Tiền Cảnh một ơn tình, cho nên y đành bất đắc dĩ mà để cho người đàn ông thứ hai vào nhà mình. Ngoại trừ Thiên Nhi, Trịnh Tần Thiên chưa từng nghĩ tới việc sẽ để cho một người nào đến ở tại nhà mình.
Trịnh Tần Thiên là giáo sư đại học, Thiên Nhi là học sinh của y, tên đầy đủ của cậu là Tần Thiên, tên của hai người rất giống nhau, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực.
Tần Thiên đẩy cửa ra, cái gì cũng coi như không thấy, trực tiếp chạy tới bên người Đỗ Nhược, ôm lấy khuôn mặt Đỗ Nhược xoa lấy xoa để: " Nhược Nhược, tôi nghĩ muốn cùng cậu trên giường." (omg what??? :3)
Thiên Nhi vừa đến đã đánh thức Đỗ Nhược, cậu dụi dụi mắt, thầm nói: "Lại cái chiêu này sao?"
Tiểu Thiên Nhi tiếp đó bò lên, áp đảo Đỗ Nhược, cười đến là đắc ý: "Ai bảo cái đầu tiên tôi nhìn thấy là cái hình ảnh cậu đang ngoan ngoãn nằm trên giường chờ tôi chứ, đây không phải là đang quyến rũ một cách trắng trợn sao?"
"Thiên Nhi..." Trịnh Tần Thiên gọi cậu ta, nhắc nhở cậu một chút, đừng quá không biết tốt xấu như thế.
Tần Thiên tiếp tục không sợ chết cọ cọ trên người Đỗ Nhược, còn một bên cảm thán nói: "Mềm quá đi! Thơm quá đi! ~." (bạn này ciu nhở :3)
Đỗ Nhược nổi giận: "Cậu lại tính ăn đậu hũ của tôi đấy hả? Còn nữa, tôi không phải là con gái!"
Hai người ở trên giường lăn đi lăn lại nửa ngày, thẳng đến khi hai người thở hồng hộc, làm cho thực tế không có gì nhưng lại có vẻ rất chi là mờ ám, chung quy thế cục như này là hỏng bét rồi.
Trịnh Tần Thiên thích sạch sẽ, nhưng hai tên khốn kiếp này luôn khiêu chiến cực hạn của y, cho nên y đột nhiên phát hiện cực hạn của mình nhờ có hai tên không biết trời cao đất dày này mà trở nên vô hạn rồi?!! Đây nhất định không phải là một chuyện tốt, như vậy sẽ chỉ càng thêm dung túng bọn họ mà thôi.
"Mau ra cửa đứng đi." Trịnh Tần Thiên nhất trừng mắt: "Hai người còn làm trò gì nữa, có thể cho tôi xin hai chữ yên bình được không?"
Đỗ Nhược không dám cãi lại, thành thành thật thật ra cửa đứng, mặt cam chịu. Đây là chiêu Trịnh Tần Thiên thường dùng, nhưng đối với Đỗ Nhược thì dùng rất được.
Tiểu Thiên Nhi vốn định cãi lại mấy câu, nhưng thấy Đỗ Nhược đứng lên đi ra chỗ cửa rồi, cho nên cũng chỉ có thể buông vũ khí đầu hàng, ai kêu cậu có một đồng đội ngu ngốc thế chứ, nếu hai người cùng nhau liên thủ, nhất định là một đôi Hỗn Thế Tiểu Ma Vương, như thế nhất định sẽ không sợ Trịnh Tần Thiên nữa. Nhưng bây giờ Đỗ Nhược lại đầu hàng trước, mỗi mình cậu thì làm được cái trò gì chứ.
Nhìn thấy hai người cuối cùng cũng an tĩnh lại, Trịnh Tần Thiên tháo mắt kính xuống, xoa nhẹ hai mắt, thở dài, bỏ đi ý nghĩ muốn tiếp tục làm thí nghiệm, cởi áo khoác trắng ra, quyết định chuẩn đưa hai cái tên tiểu quỷ này về ăn cơm. Thân thể Đỗ Nhược không tốt, không thể để bị đói được.
Vừa mới chuẩn bị bảo Thiên Nhi và Đỗ Nhược tránh ra, cửa cạch một tiếng được mở ra. Trịnh Tần Thiên giờ mới nhớ ra mình hôm nay không có khóa cửa. Cơ mà cửa vừa mới mở ra thì đồng thời hai người kia cũng té nhào xuống đất. (chẹp, ăn ở cả :3)
Thiên Nhi thì tốt rồi, còn Đỗ Nhược thì đau đến rơi nước mắt. Quý Hán Mẫn nhìn thấy hai người đang nằm trên đất, không khỏi ngây ngẩn cả người: "Ôi...Thật xin lỗi." Một năm không gặp, phòng thí nghiệm của Trịnh Tần Thiên như thế nào lại có thêm một cậu nhóc nữa rồi chứ?
"Ơ..Là em à." Quý Hán Mẫn chỉ vào Đỗ Nhược, nửa ngày mới kêu lên: "Cái này gọi là u oán ngàn năm nay mới gặp." (cái này tớ dịch nôm ra thôi, đại khái chắc là một câu để chỉ nỗi oán hận của người con gái trong tình yêu)
Thiên Nhi ở bên cạnh ha ha hai tiếng cười lớn: "U oán?!! Này này, đây có phải là đang diễn Thiến Nữ U Hồn đâu."
Mặt Đỗ Nhược giăng đầy hắc tuyến, rất là tốt bụng nhắc nhở: "Anh ấy lớn lên ở Ý nên tiếng phổ thông chưa được tốt lắm."
Đỗ Nhược vừa nói xong, Thiên Nhi liền trưng ra biểu tình có vẻ đăm chiều, lập tức nghiêm túc nói với Đỗ Nhược: "Nhược Nhược, nói đi, cậu với anh ta có gì phải không?"
Quý Hán Mẫn còn cố tình chen vào một câu, há miệng theo Thiên Nhi cùng kêu Nhược Nhược: "Tôi thích em ấy, như kiểu người yêu vậy."
Đỗ Nhược đến lúc này thì toàn bộ mặt đều đã đen, cắn răng nghiến lợi nói: "Anh học nhanh ghê ha...!!!"
"Người Trung Quốc có câu, tên là tích thủy Chi dạ phải làm suối tuôn tương báo, Nhược Nhược, ở đảo Mạt Ly Nhã anh đã giúp em một lần, em hẳn là nên giúp anh rất nhiều lần mới đúng."
Quý Hán Mẫn tươi cười sáng lạn, điều này làm cho Đỗ Nhược cảm thấy có chút không rõ anh ta rốt cuộc thật sự giả ngây giả dại, hay là thật dầy mặt dày đến thế??!!
Lúc này, Trịnh Tần Thiên trầm mặc nửa ngày rốt cục cũng lên tiếng: "Quý Hán Mẫn, cậu lại định lừa gạt trẻ nhỏ đấy à?"
Thiên Nhi mặc kệ Quý Hán Mẫn có lừa cậu hay không, cũng không để ý Trịnh Tần Thiên, quay đầu hỏi Đỗ Nhược: "Cậu với anh ta cũng không có gì đúng không? Tôi đây lập tức sẽ hạ thủ không lưu tình đó. Tôi còn tưởng cậu cùng anh ta có cái gì. Cái gọi là 'huynh đệ thê không thể lấn', nếu không hỏi rõ ràng đã xuống tay thật sự thất đức quá. Đàn ông tốt như vậy, để tôi, Tần Thiên này thay cậu tiếp nhận đi." (k còn gì để nói về bạn này luôn :v)
"Bốp" Sau gáy Thiên Nhi đã trúng một cái tát, đây là Đỗ Nhược thay trời hành đạo: "Thiên Nhi cậu đây là 'khi sư diệt tổ' đấy hả, thật xin lỗi thầy, cậu lại muốn đi lĩnh phạt sao?"
Thiên Nhi bất mãn kêu lên: "Cái gì mà phạt chứ? Chẳng qua chỉ là tranh thủ chút thôi mà." Nghe cậu ấy nói xong, Đỗ Nhược lúc này mới phát hiện hình như Thiên Nhi và Trịnh Tần Thiên có điểm gì đó là lạ, có cảm giác dường như Thiên Nhi với thầy giận dỗi nhau gì rồi thì phải.
"Thiên Nhi, không cần náo loạn." Trịnh Tần Thiên nhăn mày lại.
"Cái gì mà không cần náo loạn, anh luôn cho em là một đứa nhỏ, em muốn được đối đãi giống như tình nhân cơ." Thiên Nhi quay đầu không nhìn y, hốc mắt hồng hồng, như sắp khóc đến nơi.
Quý Hán Mẫn thấy thế, kéo kéo Đỗ Nhược, ý bảo theo mình đi ra ngoài, để cho hai người bọn họ nói chuyện một lát.
Đỗ Nhược cúi đầu đi theo Quý Hán Mẫn ra khỏi phòng thí nghiệm. Trong lòng có chút ê ẩm, hốc mắt cũng có chút đo đỏ, lại thêm chút chua chát. Bọn họ còn có thể giận dỗi, nhưng cậu và Trần Vũ Dương...
Quý Hán Mẫn không biết Đỗ Nhược ở đây là thế nào, đành phải tìm đề tài tùy tiện tâm sự: "Người đàn ông ở đảo Mạt Ly Nhã kia đâu?"
"Anh ấy... Tôi không biết." Bị Quý Hán Mẫn vừa hỏi một câu như vậy, Đỗ Nhược lại càng thêm muốn biết Trần Vũ Dương hiện tại đang làm cái gì, hắn như thế nào rồi? Trong hai năm qua, hắn có nhớ tới cậu hay không? Hay căn bản là hắn đã không còn chút hoài niệm nào về cậu nữa rồi?
Hốc mắt Đỗ Nhược đỏ hẳn lên, nấc một tiếng, ôm lấy Quý Hán Mẫn, khóc lên: "Tôi không biết, không biết anh ấy đang làm cái gì..."
Quý Hán Mẫn nhìn thấy vậy mà ngây ngẩn cả người, thật không nghĩ tới chính mình thuận miệng nói một câu như vậy mà lại làm cho Đỗ Nhược kích động đến thế. Tuy nói mỹ nhân khi yêu đương nhung nhớ là tốt, nhưng cũng không cần phải lấy quần áo hắn lau nước mũi mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...