“Bình thường không chịu luyện, thua rồi thì đừng có mà kêu ca.” Mặc Vũ Du không mấy quan tâm, nhìn Mặc Tử Huyền với vẻ khinh thường.
“Ai cũng như chị à, chỉ cần nhìn một lần là biết.” Mặc Tử Huyền nghe lời chị nói, liền lẩm bẩm nhỏ giọng.
“Ai bảo chị là thiên tài chứ.” Mặc Vũ Du đứng ngay trước mặt Mặc Tử Huyền, với thính giác nhạy bén của người luyện võ, cô dễ dàng nghe thấy lời lẩm bẩm của cậu em, rồi vui vẻ tự khen mình.
“Hừ!” Mặc Tử Huyền thấy chị nói vậy, trong lòng có chút không phục.
“Bốp, bốp, bốp.” Mặc Hàn Ngự đứng bên cạnh thấy hai đứa trẻ dừng lại, vỗ tay khen ngợi.
“Các con đều rất giỏi.
Có thể cho bố biết ai đã dạy các con không?” Mặc Hàn Ngự hỏi dò.
“Bố à, con nghe mẹ nói nhà họ Mặc của chúng ta là gia tộc cổ võ, bố chắc chắn cũng rất giỏi võ công đúng không ạ?” Mặc Vũ Du không trả lời câu hỏi của bố, mà hỏi ngược lại.
“Bố có muốn đấu với bọn con không?” Mặc Tử Huyền cũng hỏi theo.
Dù biết rõ hai đứa trẻ đang cố tình lảng tránh câu hỏi, Mặc Hàn Ngự cũng không ép buộc, chỉ trả lời: “Hai đấu một à?”
“Vâng.”
“Vâng.”
“Vậy thì bắt đầu thôi.” Mặc Hàn Ngự vào tư thế đối diện với hai đứa trẻ.
Thấy bố đã sẵn sàng, Mặc Tử Huyền và Mặc Vũ Du nhìn nhau gật đầu.
Sau đó, Mặc Tử Huyền tấn công từ phía trước, còn Mặc Vũ Du chờ đợi cơ hội tấn công bất ngờ khi Mặc Hàn Ngự tập trung phòng thủ.
Cả hai ra tay với những đòn đánh mạnh mẽ, không hề nương tay.
Mặc Hàn Ngự vừa phòng thủ, vừa cẩn thận theo dõi những cú đòn bất ngờ của Mặc Vũ Du, không chút hoang mang, thậm chí xử lý một cách dễ dàng.
“Đừng giữ sức, hãy dùng hết khả năng của các con.” Mặc Hàn Ngự vừa giao đấu vừa nói.
“Vâng.”
“Vâng.”
Mặc Tử Huyền và Mặc Vũ Du đáp lời, rồi ra đòn nhanh hơn và mạnh hơn nữa.
Ba người liên tục trao đổi chiêu thức, cuối cùng, Mặc Tử Huyền và Mặc Vũ Du kiệt sức, nằm thở dốc trên bãi cỏ, mồ hôi ướt đẫm khắp người.
Trong khi đó, Mặc Hàn Ngự chỉ có một chút mồ hôi trên trán, vẫn trông khá thoải mái.
“Các con, dù khả năng tấn công và chiêu thức đều rất tốt, nhưng thể lực lại là một điểm yếu.
Sau này phải rèn luyện thể lực nhiều hơn.
Đặc biệt là con, Tử Huyền.” Mặc Hàn Ngự nhận xét và đưa ra lời khuyên.
“Mẹ cũng đã nói vậy.” Mặc Tử Huyền gật đầu, đồng ý với lời bố.
“Vũ Du, con tấn công quá mạnh, cần điều chỉnh lại lực đánh để tiết kiệm sức lực hơn.” Mặc Hàn Ngự tiếp tục nhận xét.
“Mẹ cũng nói thế.
Con đã cố gắng điều chỉnh nhiều rồi, nhưng chưa thể hoàn toàn sửa được ngay.” Mặc Vũ Du gật đầu.
“Xem ra các con cũng đã hiểu rõ những điểm yếu của mình.
Vậy từ giờ, chúng ta sẽ dậy sớm, chạy bộ rồi bố sẽ đấu tập với các con.”
“Hay quá!”
“Con thích lắm!”
“Giờ thì đứng dậy đi, chúng ta về phòng tắm rửa rồi ăn sáng.”
“Rõ, thưa bố!”
“Dạ vâng.”
Ba bố con trở về phòng để tắm rửa, vệ sinh cá nhân và thay quần áo, sau đó cùng nhau đến phòng ăn.
Bữa sáng gồm có trứng, giăm bông và sữa.
“Vì không biết tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư thích ăn gì, nên tôi đã chuẩn bị giống bữa ăn của thiếu gia.
Nếu không thích, tôi sẽ cho nhà bếp làm món khác.” Lâm quản gia đứng bên cạnh, lễ phép nói với Mặc Tử Huyền và Mặc Vũ Du.
“Hôm nay thì không cần đâu, chúng con không kén chọn.
Nhưng nếu có thể, ngày mai chúng con sẽ tự nấu.” Mặc Tử Huyền vừa ăn sáng vừa nói với Lâm quản gia.
“Không được đâu, tiểu thiếu gia muốn ăn gì thì cứ bảo nhà bếp chuẩn bị là được.”
“Không cần đâu, con vẫn thích tự mình nấu hơn.
Mà chúng con cũng không quen ăn đồ của người khác nấu, đặc biệt là chị con và mẹ con.”
“Thiếu gia, việc này…” Lâm quản gia nghe Mặc Tử Huyền nói vậy, có chút khó xử, quay sang nhìn Mặc Hàn Ngự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...