"Hàn thiếu...!Tiêu Mặt Đằng và Lục Bạch Bạch trốn thoát rồi.! "
Câu nói trong điện thoại vừa phát ra thì cả đám 7 người như sửng người lại.
"Tôi không ngờ bây giờ các người làm việc tệ như vậy đấy.!" Hàn Hạo Thiên tức giận nói.
"Tôi...tôi...tôi...chúng tôi...thật sự...!" người bên kia đầu dây chưa kiệp nói nữa thì Hàn Hạo Thiên lại lên tiếng
"Cử người đi tìm ngay, bọn tôi sẽ qua đó.!" Ngữ khí lạnh lùng đan xen vào đó là sự tức giận đến cùng cực của Hàn Hạo Thiên.
Nói rồi Hàn Hạo Thiên tắt điện thoại rồi cùng những người bạn của mình láy xe qua đồn cảnh sát ở trung tâm thành phố.
Vì đây là vụ án mà Hàn Hạo Thiên nhúng tay vào cho nên cảnh sát rất chuyên tâm làm, dù sao đây cũng là công ty lớn nhất nước ta và cũng đứng top đầu các nước khác còn gì.
Cảnh sát cử rất nhiều người đi tìm kiếm.
Đến đồn cảnh sát, 7 người cùng tiến thẳng vào đồn.
Vừa yên vị ở phòng tiếp khách xong thì Hàn Hạo Thiên lên tiếng.
"Các người làm ăn tắc trách vừa thôi chứ, có 2 người giữ cũng không được.!" Hàn Hạo Thiên tức giận đập bàn nói.
"Tôi...tôi...tôi..!" nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh đó của Hàn Hạo Thiên người cảnh sát ngập ngừng không biết nên nói gì.
"Ông xã.! Bình tĩnh đi.!" Lục Niệm Niệm nhẹ vỗ lưng Hàn Hạo Thiên rồi nói.
Nghe thấy cô nói thì anh cũng dần bình tĩnh lại nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy sát khí.!
"Tại sao để cho 2 người đó chạy thoát.?" Nam Cẩn Phong lên tiếng hỏi.
"Nam tiên sinh...thật thật ra là, lúc áp giải 4 người họ lên xe.
Lục Cố và Dương Bạch Mỹ vào chung một chiếc, được đưa đi trước.! Lục Bạch Bạch và Tiêu Mặt Đằng đi chuyện sau, Tiêu Mặt Đằng vừa bước lên xe thì bổng dưng Lục Bạch Bạch ở phía sao ngã xuống, hô hấp của cô ta trì trệ.
Tiêu Mặt Đằng từ trên xe lao xuống, cậu ta là lên bảo chúng tôi gọi bác sĩ, hắn nói Lục Bạch Bạch bị bệnh tim...!" viên cảnh sát vừa im lặng Lục Niệm Niệm xen vào nói
"Lục Bạch Bạch cô ta chả có mắc bệnh gì cả, từ bé thì những bệnh lặt vặt đã ít thì làm sao bệnh tim được.!"
"Vâng, theo lời Tiêu Mặt Đằng thì chúng tôi gọi bác sĩ, thấy cô ta ngất xỉu rồi nên chúng tôi cởi còng tay của cô ta ra còn Tiêu Mặt Đằng thì vẫn còn.
Bác sĩ đến đưa cô ta vào khám thì Tiêu Mặt Đằng đòi đi theo, hắn luôn miệng nói là vợ chồng thì hắn phải đi theo nên chúng tôi cho vào cùng, chúng tôi ở ngoài canh cửa.! Sau một lúc thì vị bác sĩ và cô y ta đi ra, nói rằng Lục Bạch Bạch không sao cho cô ta nghĩ ngơi là được..!" Viên cảnh sát điềm đạm nói.
"Ban đầu chúng tôi cũng ầm ừ, nhưng khi 2 người đó vừa đi khuất bóng thì chúng tôi có cảm giác sai sai chỗ nào ý, người bác sĩ luôn chắp tay sao lưng, còn người y ta hình như cao hơn.
Chúng tôi vội mở cửa phòng bệnh ra thì thấy người bác sĩ và y tá thật sự đang nằm trên sàng nhà.! Chúng tôi cho người tìm thì không tìm thấy...!" Nói tới đây viên cảnh sát tỏ vẻ như mình đã nói xong.
"Vậy, tạo sao một người bị còng tay, một người thì chân yếu tay mềm có thể đánh ngất 1 nam bác sĩ và một nữ y tá mà không gây ra tiếng động.!?" Cao Thành hỏi.
"Theo xem xét thì do thuốc gây mê có sẵn của bác sĩ.!"
"Không thể nào.! Nếu là thuốc của bác sĩ thì không dễ gì có thể làm cho cả 2 người ngất cùng lúc được.!" Mộc Tuyết Vân lên tiếng.
"Đúng đấy.! Có thể bác sĩ và y tá đó...!" Ngô Tuyết đang nói thì im lặng.
Tất cả mọi người như hiểu ý, nhìn nhau gật đầu, viên cảnh sát liền dắt 7 người đến nơi mà bác sĩ và y tá đang được chăm sóc.
Vừa vào thì 2 người họ cũng vừa tỉnh.
Viên cảnh sát cho các người chăm sóc đi ra ngoài.
7 người chức cao vọng trọng cùng 1 cảnh sát trưởng đứng đấy nhìn một lúc thì bước đến chỗ 2 người kia.
Sao một hồi nói chuyện, ờ thì nói thẳng ra là tra khảo thì vẫn không có kết quả.
Hàn Hạo Thiên tức giận đập bàn, dùng ánh mắt sắc lạnh của mình nhìn 2 người kia.
Ánh mắt mang khí lạnh, lạnh như tiền, tạo cảm giác áp bức cho những người đối mặt.
Cuối cùng, họ cũng không chịu được nữa mà khai ra.
"Họ đưa cho chúng tôi tiền, bảo chúng tôi giúp họ trốn.! Lúc đầu không đồng ý nhưng về sau cũng bị lay động nên chúng tôi...đã đồng ý.! người bác sĩ nói.
"Ông nghĩ họ còn có tiền để cho 2 người.?" Lục Niệm Niệm hỏi.
"Lúc đầu chúng tôi cũng nghĩ họ không có tiền...!nhưng sau đó họ đưa ra một chiếc thẻ vàng...chúng tôi...đã nhận.!" cô y ta nói rồi nhìn ông bác sĩ, thấy ông ta gật đầu nhẹ, rồi cô y tá mới lấy trong túi ra một chiếc thẻ vàng.!
Phong Thần cầm lấy rồi điềm đạm nói." Hiện tại tài sản của Lục gia đều bị đóng băng, Tiêu gia thì bị chẳng kém mấy, đang chật vật xoay sở lo công ty, ông nghĩ trong thẻ còn tiền.!?" Phong Thần cầm tấm thẻ đập mạnh xuống bàn, tạo ra một tiếng động lớn, khiến Mộc Tuyết Vân và Ngô Tuyết giật mình theo.
"Tiểu Thần đừng đập bàn hay gây tiếng động lớn, bọn chị rớt tim ra ngoài bây giờ.!" Mộc Tuyết Vân nói.
"Em biết rồi ạ.!" Khác với vẻ mặt cáu gắt lúc nay, khi nói chuyện với Mộc Tuyết Vân thì Phong Thần lại diện ra khuôn mặt dễ thương.
"Cậu ta bảo đây là thẻ riêng.!"
"Những thứ liên quan đến 2 người đó đều không còn giá trị nữa, cái thẻ này cũng vậy.!" Phong Thần lại dùng gương mặt lạnh lùng mà bản thân học được từ anh rể, nói.
Xong thì cầm cái thẻ vàng thả vào li nước lọc đang nằm trên bàn.
"Không....không...thể nào.!" người bác sĩ và y tá thốt lên cùng lúc.
"Các người ở đây chịu tội đi, vì người trái pháp luật trốn chạy khi đang áp giải đi lãnh án.!" Phong Thần lạnh giọng nói rồi, đút tay vô 2 túi quần rồi lạnh lùng bước ra ngoài, 6 người còn lại cũng lặng lẽ đi theo sau.
"A, Tiểu Thần ngầu thật đấy.!" Mộc Tuyết Vân lên tiếng khen ngợi.
"Không phải do em học từ 2 anh rể với anh Cao đây sao.!" Nhận được lời khen từ chị gái, Phong Thần liền không phủ nhận công lao của 3 đàn anh.
"Là do em tiếp thu giỏi.!" Ngô Tuyết mở lời khen ngợi.
Sau đó Nam Cẩn Phong và Cao Thành cũng tham gia vào cuộc trò chuyện của 3 người kia.
Chỉ có Hàn Hạo Thiên và Lục Niệm Niệm vẫn im lặng, họ hiểu khi 2 người đó trốn thoát sẽ là mối nguy hại cho Lục Niệm Niệm, Lục Niệm Niệm có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...